10 tiếng đồng hồ sau khi tin Đồ Ngôn kết hôn được truyền ra, độ hot không hề có xu hướng giảm bớt, suy nghĩ của mọi người chuyển từ “Đồ Ngôn sập phòng”, “thoát fan quay lại giẫm” sang một vấn đề khác thú vị hơn, đó là “rốt cuộc chồng của Đồ Ngôn là ai dị”.
Đồ Ngôn là diễn viên omega hiếm hoi đi theo hình tượng lạnh lùng, chuyện cậu kết hôn khi còn trẻ như vậy khiến nhiều người bất ngờ, đối tượng kết hôn bí ẩn của cậu lại càng thêm vẻ thần bí.
Nhiều người tin chắc đó là Kỳ Hạ, nhưng người đại diện của Kỳ Hạ nhanh chóng đăng Weibo bày tỏ Kỳ Hạ vẫn còn độc thân, xin cảm ơn.
Giang cư mận cãi nhau ỏm tỏi, người hóng drama thì cứ hóng, kẻ đi chửi nhau chỉ lo chửi, đối thủ cũng nhảy vào múa lửa góp vui.
Điện thoại trên tay quản lý chưa phút nào ngừng rung, cô hoàn toàn chẳng nghĩ ra được cách gì khác. Cô chưa xử lý chuyện phát sinh nghiêm trọng như vậy bao giờ, vừa phải để ý cuộc chiến trên Weibo, vừa lo tình hình “trò chuyện” của Đồ Ngôn và Cố Trầm Bạch.
Tính tình Đồ Ngôn như cây pháo đốt vậy, châm một cái là nổ đùng, quản lý lo sợ bất an thầm nghĩ: Cậu tuyệt đối không được chọc giận kim chủ đâu đấy!
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn cứ không yên lòng, người quản lý ngồi trong phòng trang điểm cân nhắc một chốc, cuối cùng quyết định đi qua xem thử.
Kết quả chưa kịp đi tới phòng tiếp khách, cô đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng thét: “Cố Trầm Bạch, anh cút ra ngoài cho em!”
Người quản lý như bị sét đánh, bất chấp tất cả nhào lên nắm chốt cửa kéo ra, chưa kịp thốt lên câu “Xin lỗi sếp Cố” đã phải sững sờ tại chỗ.
Omega quần áo xộc xệch, khóe mắt ửng hồng, yếu ớt chống tay lên ngực người ta chính là thiếu niên Đồ Ngôn bạo lực cha thiên hạ má thiên nhiên sao?
Lúc thư ký trường quay chạy tới bảo đạo diễn: “Sếp Cố của Hoa Thịnh tới rồi”, đạo diễn mơ màng.
Khi đạo diễn nghe Cố Trầm Bạch thản nhiên nói ra câu “Tôi là chồng của Đồ Ngôn”, nụ cười của ổng cứng đờ trong tích tắc.
Lúc thư ký của Cố Trầm Bạch xách tài liệu đã chỉnh lý xong, đưa tới trước mặt đạo diễn và nói với ông: “Chúng tôi đã điều tra, chuyện bí mật bị lộ ra hôm qua do người trong ekip ông gây nên, sếp Cố rất tức giận, hậu quả thì ông tự tính đi”, đạo diễn sắp xỉu tới nơi.
Ông ta nói tin này cho phó đạo diễn, phó đạo diễn nói với giám chế, giám chế nói lại với Trần Khải, nguyên một đám đứng trừng nhau, ngơ ngơ ngác ngác. Đạo diễn dụi tàn thuốc, bất đắc dĩ nói: “Trước đây tôi chỉ biết ba Đồ Ngôn có tiền, ai ngờ chồng cậu ấy còn giàu hơn, cậu nói xem sao cậu ấy phải chạy tới lăn lộn trong giới diễn viên?”
Trần Khải là người bị kẹt ở giữa khó xử nhất, gã nhìn đạo diễn, run cầm cập: “Thế Tiểu An——”
“Kêu cậu ta cút đi, cậu ta không cút thì tới lượt tôi cút.”
Ba năm trước, đạo diễn từng quay phim tài liệu tuyên truyền cho tập đoàn Hoa Thịnh, cũng có hiểu biết về mấy vị nhà họ Cố. Ông biết thân thể ông cụ nhà họ Cố không ổn, đã lui về từ lâu, tuy Cố Triêu Sính là người đứng đầu trên danh nghĩa, nhưng mọi chuyện đều phải được cậu hai Cố “không lộ mặt” thông qua. Người ngoài biết Cố Triêu Sính là ác quỷ mặt lạnh giới kinh doanh, nhưng ít ai biết người đáng sợ nhất phải là Cố Trầm Bạch mới đúng.
Dù trông Cố Trầm Bạch rất ôn hòa lịch sự, phong thái khiêm tốn ít khi lộ diện, nhưng ai từng tiếp xúc với Cố Trầm Bạch đều biết sự tài giỏi của anh. Từ trước đến nay, Cố Trầm Bạch chưa bao giờ làm việc mà không có chuẩn bị, anh chỉ cần mở miệng thì chắc chắn đã nắm được phần thắng.
Nên khi đạo diễn thấy thư ký mang tập tài liệu có kèm bản báo cáo rating của 《Sao sành ăn》, ông ta đã hiểu ý của Cố Trầm Bạch.
Không giải quyết xong chuyện thì quăng chương trình này ra chuồng gà đi.
Ông ta cung kính lui từ phòng tiếp khách ra ngoài, vừa xoay người đã bấm số điện thoại gọi cho công ti quản lý của Đồ Ngôn, bàn bạc xem làm sao để đè dư luận xuống.
Ông ta cuống muốn chết, Cố Trầm Bạch thì ngồi trong phòng nhàn nhã ghẹo thỏ.
——
“Có nhớ anh không?” Cố Trầm Bạch nắm lấy vai Đồ Ngôn, kéo cậu vào lòng.
Đồ Ngôn ngọ nguậy nhưng không tránh ra được, thế là cúi đầu chẳng nói lời nào.
“Thỏ con phải chịu ấm ức rồi đúng không?”
Đồ Ngôn vốn chẳng thấy ấm ức gì, hành vi xấu xa của Hứa Gia An không đủ để cậu thấy ức, chửi rủa tràn lan trên mạng cũng không khiến cậu ức, nhưng chỉ một câu an ủi dỗ dành của Cố Trầm Bạch lại khiến cậu cay cay sống mũi, cắn chặt răng. Thật lạ, trước đây cậu chịu những sỉ nhục máu lạnh còn hơn thế này, cậu đều vượt qua cả, cũng chẳng tìm ai để than phiền, Cố Trầm Bạch khiến cậu trở nên mềm yếu hơn rồi.
Cố Trầm Bạch nâng mặt cậu, ép cậu đối diện với mình: “Có anh ở đây rồi, đừng sợ.”
“Em không sợ.” Đồ Ngôn giận lẫy.
“Anh biết, trước giờ Thỏ con của anh là dũng cảm nhất.” Cố Trầm Bạch ôm cậu vào lòng, vuốt ve sau gáy cậu, khẽ hôn lên đỉnh đầu, dịu dàng nói: “Một mình em ấy đi tới ngày hôm nay, chịu nhiều đau khổ, chịu nhiều bất công, nhưng em ấy chưa từng trách hận.”
Đồ Ngôn vùi mặt vào bả vai Cố Trầm Bạch, lặng lẽ rơi nước mắt lên bộ Âu phục của anh.
Cố Trầm Bạch ôm cậu thật chặt, khẽ khàng bảo: “Anh không để người khác bắt nạt em nữa đâu.”
Đồ Ngôn lau nước mắt, tránh khỏi lồng ngực Cố Trầm Bạch: “Đây là chuyện em chắc chắn phải chịu nếu muốn lăn lộn trong giới, không liên quan tới anh.”
“Thật ra…” Cố Trầm Bạch hơi ngừng lại: “Thỏ con, thật ra em không cần phải công khai sớm như thế, bây giờ em vẫn còn trẻ, thân phận đã kết hôn sẽ mang đến phiền phức không đáng có cho nghiệp diễn của em.”
Đồ Ngôn không chịu nghe hết đã ngạc nhiên nhìn Cố Trầm Bạch: “Ý anh là gì? Anh không muốn em công khai?”
“Anh chỉ đau lòng em mà thôi.”
Đồ Ngôn vốn đang xấu hổ vì chuyện công khai tỏ tình, sợ Cố Trầm Bạch cứ vịn vào chuyện này trêu cậu. Cậu nghĩ tới 1001 kiểu trêu mà Cố Trầm Bạch sẽ nghĩ ra, nhưng chẳng ngờ rằng, Cố Trầm Bạch chỉ bình tĩnh nói một câu “Em không cần công khai sớm như thế.”
“Thế nên anh vẫn muốn bí mật kết hôn, rồi lại bí mật ly hôn? Cũng phải, như thế chẳng cần gánh vác bất cứ trách nhiệm gì, em không cần chịu mắng, anh cũng chẳng phải hối hả chạy tới giải quyết hậu quả giúp em.”
Đồ Ngôn dứt lời định bỏ đi, nhưng chưa kịp đứng dậy đã bị kéo lại, sau đó trời đất quay cuồng, cậu bị đặt trên ghế sofa, Cố Trầm Bạch đè lên người cậu. Anh cười nhạt nhìn Đồ Ngôn, không cho miệng cậu có cơ hội phóng dao nữa, thẳng thừng hôn xuống.
Đồ Ngôn vừa nghẹn ngào vừa trừng Cố Trầm Bạch, Cố Trầm Bạch buông cậu ra, nói như trêu: “Thỏ con, anh chưa nhắc tới chuyện tình đầu đã là nhường em lắm rồi, tốt nhất là em đừng có chọc anh.”
Mặt Đồ Ngôn nhanh chóng đỏ rần lên, đỏ từ cổ tới tận mang tai.
Cố Trầm Bạch càng nhìn càng thấy đáng yêu, mở hai chiếc cúc áo của Đồ Ngôn, quả nhiên Đồ Ngôn không giãy nữa, gương mặt bi phẫn để mặc cho người ta muốn làm gì thì làm. Nhưng sau đó Cố Trầm Bạch lại được nước làm tới, khi anh mở chiếc cúc thứ ba, còn bảo muốn kiểm tra chất lượng dinh dưỡng cho bé thỏ nhỏ, cậu mới xấu hổ đẩy Cố Trầm Bạch, thét lên bảo anh cút ra ngoài.
Ngay khi Cố Trầm Bạch mặt dày định hôn cậu, cửa bị đẩy mạnh ra, cô quản lý hoảng hốt đứng ở cửa, nửa câu “Xin lỗi sếp Cố” vẫn còn kẹt nơi cổ họng.
Act cool đứng hình mất 5 giây.
Đồ Ngôn thầm chửi thề trong lòng, vội đẩy Cố Trầm Bạch để ngồi dậy, cuống quýt cài cúc áo rồi kéo quản lý ra ngoài, sau đó giải thích đầu đuôi với cô.
“Cái gì?” Sau khi nghe xong, người quản lý vẫn không thể tin nổi, ngập ngừng bảo: “Cố… Cố Trầm Bạch là chồng của em?”
Đồ Ngôn cảm thấy chữ “chồng” này có hơi khó mở miệng, nhưng cậu vẫn gật đầu.
Cuối cùng, quản lý cũng hiểu vì sao Đồ Ngôn không hề lo lắng chút nào về hợp đồng đại diện quảng cáo với Hoa Thịnh.
Hay đấy, ra là sản nghiệp nhà mình.
Người quản lý nghe xong nhưng đầu óc còn mơ màng, mãi đến khi ngồi lên xe Cố Trầm Bạch quay về khách sạn vẫn không bình tĩnh lại được.
Cố Trầm Bạch và Đồ Ngôn ngồi hàng ghế sau, Cố Trầm Bạch liếc nhìn người quản lý ngồi phía trước, chủ động nói: “Thật ngại quá, là do chúng tôi không báo trước cho cô biết.”
Quản lý vội xua tay: “Không có gì không có gì, đây là chuyện riêng của hai người.”
“Cảm ơn mấy năm nay cô đã chăm sóc cho Đồ Ngôn.”
Người quản lý cười lúng túng, nghĩ thầm: Đồ Ngôn có lúc nào để cho cô chăm hả. Trước giờ cậu tránh xa người ta ngàn dặm, cả chuyện kết hôn rồi mang thai hết hồn như thế mà cậu cũng không cho cô biết, nói gì tới chăm sóc chứ. Nói đi cũng phải nói lại, những lần Đồ Ngôn gặp sự cố, cô cũng xử lý không khéo léo chút nào.
Quản lý cảm thấy có lỗi: “Năng lực của tôi không đủ, thực sự chẳng giúp được gì cho Đồ Ngôn, chuyện hôm qua tôi cũng xử lý không tốt, là do Đồ Ngôn đi tìm tên Hứa Gia An kia đập một trận nên tôi mới biết người của ekip chương trình giở trò.”
Đồ Ngôn đang dựa vào ghế ngủ bù, nghe người quản lý nói xong thì cảm thấy có gì đó sai sai. Tim cậu đánh thịch một cái, bỗng nhiên cảm thấy nhiệt độ của người bên cạnh hạ xuống mấy độ. Cậu mở mắt ra, nhìn qua bên phải.
Cố Trầm Bạch hơi nheo mắt lại, mặt mày cau có nhìn cậu, gằn từng chữ: “Em còn đi đập một trận?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT