Tin tức truyền thông bùng nổ, tốc độ lan truyền chóng mặt, người quản lý vào nghề chưa được mấy năm luống cuống trở tay không kịp.
Lúc cô còn đang liên lạc với công ti thuỷ quân, dưới tầng của bệnh viện đã có phóng viên ôm máy quay ngồi đợi rồi. Người quản lý lập tức tìm người phụ trách bệnh viện để nói chuyện, đang lúc sốt ruột chuẩn bị dẫn Đồ Ngôn rời đi theo lối thoát hiểm thì lại nhận được cuộc gọi của đồng nghiệp, người kia nói mọi thứ đã được giải quyết, hot search đã dập, phóng viên dưới sảnh bệnh viện cũng rút.
Người đại diện sửng sốt: “Ai giải quyết?”
“Hoa Thịnh, nhà họ Cố.”
“Cái gì?”
Đồng nghiệp cũng mơ hồ: “Bên kia đột nhiên gọi đến bảo chúng ta dừng tay, mọi chuyện cứ giao cho bọn họ xử lý, kết quả mới được mấy phút đã khống chế xong dư luận rồi. Cái đề tài này, bây giờ có tìm cũng không tìm ra đâu, chắc đập vào không ít tiền. Cô hỏi Đồ Ngôn xem, có phải cậu ta có quan hệ cá nhân gì với nhà họ Cố không?”
“Hẳn là không đâu, hình như em ấy còn chẳng quen Cố Triêu Sính.”
“Vậy thì kì lạ.”
“Có phải bởi vì Đồ Ngôn đang là người đại diện thương hiệu của Hoa Thịnh——”
“Cô đã gặp trường hợp kim chủ vội vàng xử lý tin đồn bất lợi cho minh tinh bao giờ chưa?”
Người quản lý im bặt.
“À đấy, Đồ Ngôn sao rồi? Mang thai thật à?”
Quản lý khó xử nắm điện thoại: “Em ấy không chịu nói.”
“Chuyện lớn như thế—— Thôi bỏ đi, dù sao người ta cũng là cậu ấm, mất công việc này cũng chẳng sao, thích đến thì đến thích đi thì đi, chúng ta không quản nổi.” Đồng nghiệp hừ khẽ, giễu cợt nói: “Cậu ta mang thai con của ai? Đừng nói là của nhà họ Cố nhá?”
“Chị đừng nói linh tinh.”
“Haiz, kể cho cô một bí mật, tôi nghe người ta nói, trên danh nghĩa thì sếp lớn của Hoa Thịnh là Cố Triêu Sính, nhưng thật ra người có quyền lên tiếng nhất không phải anh ta, mà là em trai anh ta. Em trai anh ta còn trẻ, là người khiêm tốn ít khi lộ diện, nhưng năng lực rất mạnh, giúp Cố Triêu Sinh vạch không ít kế sách. Bây giờ tài sản hơn trăm triệu, đứng đầu trong giới đại gia độc thân… cho nên, cô bảo Đồ Ngôn đừng có cược nhầm chỗ, đặt bên Cố Triêu Sính không có tương lai đâu.”
Người quản lý nhíu mày: “Chị nói thế là có ý gì? Đồ Ngôn là loại người như vậy à?”
Đồng nghiệp bật cười: “Vâng vâng vâng, tôi đùa thôi mà, cô cũng đâu cần che chở rồi tức giận như thế, tôi chỉ không nhìn nổi cái điệu bộ thanh cao của cậu ta thôi. Nếu mọi chuyện đã được người ta giải quyết thì tôi tan làm đây, cúp nhé.”
Lúc Cố Trầm Bạch tới được bệnh viện, Đồ Ngôn vẫn đang ngồi đờ trên ghế dài, dường như đống nhốn nháo trên mạng chẳng liên quan gì đến cậu.
Năm phút trước người quản lý mới biết chuyện Đồ Ngôn mang thai, còn chưa kịp giật mình, vừa ngoảnh đầu đã thấy một người đàn ông cao lớn bước ra từ thang máy, người nọ có vẻ ngoài nổi bật, mặc chiếc áo khoác màu nâu nhạt vừa vặn, nắm trong tay một chiếc gậy màu vàng đen tinh xảo.
Quản lý cảm thấy người này khá quen mặt, nhưng có thể khẳng định chưa từng gặp qua.
Người nọ bước thẳng về phía Đồ Ngôn, quản lý vội vàng đứng dậy lại bị Đồ Ngôn kéo tay, cậu lắc đầu: “Không sao, có quen.”
Người quản lý thoáng do dự, khẽ liếc qua người mới đến.
Cố Trầm Bạch đi tới trước mặt Đồ Ngôn, anh không nói gì, trước tiên cúi người rút tờ báo cáo bị cậu nắm nhàu nhĩ trong tay, mở ra đọc một lượt.
Vành mắt Đồ Ngôn nóng bừng, cậu không muốn thừa nhận, cảm giác mất hồn mất vía của cậu như được ấn nút tạm ngừng ngay khoảnh khắc Cố Trầm Bạch xuất hiện, yên lòng tựa như cánh chim đã bay về tổ.
Hồi lâu Cố Trầm Bạch không nói gì, Đồ Ngôn còn tưởng anh quá mức vui sướng, nhất thời chưa bình tĩnh được. Cậu đang định châm chọc mấy câu theo thói quen, Cố Trầm Bạch lại vươn tay xoa đầu cậu, anh bình tĩnh hỏi: “Khó chịu lắm đúng không em?”
Một đống lời muốn nói nghẹn lại trong cổ họng, Đồ Ngôn ngẩng lên nhìn anh.
Người quản lý vừa nghe đã biết hai người này có mối quan hệ không tầm thường, cô chưa bao giờ nhúng tay vào việc riêng của Đồ Ngôn, liền thuận miệng tìm một lý do rời đi trước.
Trong hành lang chỉ còn lại Cố Trầm Bạch và Đồ Ngôn.
“Đồ Ngôn, theo anh nhớ, hẳn là anh chưa tiến vào khoang sinh sản của em đúng không?” Âm thanh của Cố Trầm Bạch rất bình tĩnh, không một chút gợn sóng hay trách cứ: “Cho nên, đứa trẻ là của ai?”
Đồ Ngôn nhìn vào mắt Cố Trầm Bạch, rất lâu vẫn không đáp lại.
Giống như uống nước đá vào mùa đông, cơ thể lẫn trái tim lạnh giá, buốt vào tận xương.
Không khí giữa cậu và Cố Trầm Bạch đang căng thẳng, y tá ở bên cạnh bước tới phá vỡ sự im lặng. Có lẽ cô y tá mới đến đây thực tập, chưa tiếp xúc với người nổi tiếng như Đồ Ngôn bao giờ, cô khá rụt rè, nhẹ giọng hỏi: “Anh Đồ, bác sĩ Lương bảo tôi qua đây hỏi thử anh có muốn hẹn thời gian làm phẫu thuật phá thai lên sớm hơn không?”
Đồ Ngôn vô thức nhìn Cố Trầm Bạch, biểu cảm của anh vẫn bình lặng, giống như không hề bất ngờ, anh chỉ hỏi: “Em muốn phá thai? Có ảnh hưởng tới cơ thể không?”
Thì ra Cố Trầm Bạch có thể lạnh lùng như thế này, sự dịu dàng của anh đặt vào tình cảnh này lại càng thêm bạc bẽo.
Đồ Ngôn liếc nhìn bức hình tuyên truyền về trẻ em treo trên tường, cậu nghĩ: Làm sao đây? Bây giờ chẳng ai muốn con cả.
Cô y tá không hiểu nội tình, còn cố ý giới thiệu: “Không đâu, bệnh viện chúng tôi sử dụng kỹ thuật phá thai không đau tiên tiến nhất của nước ngoài, có thể giảm tối đa mức độ tổn thương cho cơ thể omega.”
Đồ Ngôn đứng dậy, y tá tưởng cậu muốn ký tên, kết quả Đồ Ngôn chỉ hít sâu một hơi, cất tiếng: “Tôi không làm phẫu thuật, đứa trẻ này tôi giữ lại.” Dứt lời thì quay lưng bỏ đi.
Cố Trầm Bạch sững lại hai giây rồi cũng theo sau.
Đồ Ngôn bước đi mà như đạp trên bông, cửa lối thoát hiểm đẩy mấy lần không ra. Cố Trầm Bạch ở phía sau giúp cậu mở cửa, dùng tay đỡ lấy nhường cậu đi trước. Đồ Ngôn ngửi được mùi hương trên người Cố Trầm Bạch, đầu mũi chua xót, miễn cưỡng nói: “Cảm ơn.”
“Đồ Ngôn.” Cố Trầm Bạch gọi cậu. “Để anh đưa em về.”
Đồ Ngôn đột nhiên ý thức được chỗ nào đó sai sai.
Cố Trầm Bạch không gọi cậu là “Thỏ con” nữa.
Cho dù không gọi là thỏ con, trước đây anh cũng sẽ gọi cậu là Ngôn Ngôn, chưa từng dùng cả họ và tên để kêu cậu như thế này, giống như nói chuyện với một người xa lạ.
Đồ Ngôn không phản ứng gì, xe của tài xế nhà Cố Trầm Bạch đã đợi dưới tầng, Đồ Ngôn tưởng anh sẽ đưa cậu về biệt thự, nhưng Cố Trầm Bạch lại rất tự nhiên nói ra địa chỉ khu tập thể mà Đồ Ngôn đang ở hiện giờ, sau đó dặn tài xế đi ra từ cổng sau bệnh viện.
Trên đường, Cố Trầm Bạch hỏi Đồ Ngôn muốn ăn gì, Đồ Ngôn nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trạng suy sụp, cậu đáp: “Không muốn ăn.”
“Bây giờ em đang mang thai, không được ăn uống tuỳ tiện nữa.”
Đồ Ngôn cười khẩy, quay đầu nhìn Cố Trầm Bạch: “Không liên quan tới anh, dù sao đứa bé cũng không phải con anh.”
Đồ Ngôn cho rằng Cố Trầm Bạch sẽ hỏi tiếp, nhưng anh không làm vậy.
Đến dưới nhà của Đồ Ngôn, Cố Trầm Bạch xuống xe cùng cậu: “Anh lên nấu bữa tối cho em rồi sẽ về.”
Đồ Ngôn nên từ chối, nhưng cậu không thốt ra được, hiện giờ cậu rất cần pheromone của Cố Trầm Bạch. Bác sĩ nói, chưa đánh dấu hoàn toàn sẽ ảnh hưởng rất lớn tới hormone, gây ra rất nhiều tác dụng phụ, một mình cậu không chịu được.
Căn nhà được Đồ Ngôn mua hồi trước, sau khi kết hôn cũng chưa quay lại, bây giờ ly hôn mới dọn về, rất nhiều đồ đạc còn chưa kịp xử lý, lộn xộn chất ở khắp nơi. Đồ Ngôn đổi giày, ngoảnh mặt làm ngơ đi thẳng về phòng ngủ, im lặng cởi áo khoác với quần rồi chui vào trong chăn.
Cố Trầm Bạch ở bên ngoài giúp cậu dọn dẹp, anh xé từng lớp băng dính trên thùng giấy, bỏ đồ đạc ra ngoài xếp lần lượt lên bàn cơm. Đồ Ngôn nghe tiếng bước chân của Cố Trầm Bạch, không nhanh không chậm, lúc nặng lúc nhẹ, hợp với tiếng gậy kim loại chạm vào sàn nhà, quen thuộc tới mức từng vô số lần xuất hiện trong giấc mơ của cậu.
Đồ Ngôn nắm chặt góc chăn, muốn khóc nhưng lại không khóc được.
Trong đầu cậu toàn là câu hỏi của Cố Trầm Bạch: “Đứa trẻ này là của ai?”
Còn có thể là của ai?
Cậu hối hận mà nghĩ: Rõ ràng đã nói sẽ không quan tâm, đến thời điểm sẽ bỏ đi, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, cậu đã dâng trọn bản thân cho Cố Trầm Bạch, tới cuối cùng, đúng là cậu không còn đường lui nữa.
Cố Trầm Bạch dọn dẹp xong, bước vào phòng ngủ, khom lưng nhặt quần áo dưới sàn lên, tìm nhà tắm rồi bỏ vào sọt quần áo bẩn, sau đó xoay người đi tới bên giường của Đồ Ngôn.
Anh bất chợt ngồi xuống, trong lòng Đồ Ngôn hoảng loạn, vội vã nhắm mắt lại.
Đồ Ngôn cảm nhận được bàn tay Cố Trầm Bạch vươn tới, cậu ngừng thở, mọi thứ đều trở nên lặng thinh không một tiếng động. Bàn tay của Cố Trầm Bạch đụng vào cổ áo Đồ Ngôn, ngón tay vuốt nhẹ lớp bông trên đó, anh cởi chiếc cúc áo đầu tiên của Đồ Ngôn.
Trái tim Đồ Ngôn đập rộn, lông mi không ngừng rung động.
Ngón tay của anh đặt trên cổ cậu, Đồ Ngôn khẽ nuốt nước miếng, hầu kết trượt một cái chạm vào ngón tay anh, cậu nghe tiếng Cố Trầm Bạch cười: “Còn giả vờ ngủ à?”
Cậu mở bừng mắt, nhìn thấy Cố Trầm Bạch dùng đầu ngón tay nhấc sợi dây chuyền trên cổ mình.
Sợi dây chuyền treo nhẫn kết hôn của cậu.
Ánh mắt Cố Trầm Bạch nghiền ngẫm, giống như đang hỏi Đồ Ngôn: Chẳng phải nói đã ném nhẫn đi rồi sao? Thế nào lại đeo trên cổ như này?
Rất lâu sau Cố Trầm Bạch mới lên tiếng: “Trước đây anh trải qua một lần kỳ nhạy cảm, sau khi tỉnh lại thì không nhớ gì nữa, nhưng anh luôn có cảm giác em đã xuất hiện.”
“Không có, không thể, anh đừng mơ mộng hão huyền.” Đồ Ngôn trốn trong chăn, bực bội cắn góc chăn: “Còn lâu tôi mới giúp anh vượt qua kỳ nhạy cảm, cũng sẽ không sinh con cho anh đâu, khốn nạn.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT