Vương Hạo Nhiên ngẩn người, vô thức quan sát nữ nhân này.
Giá trị nhan sắc của nữ nhân này xem như tương xứng với Đỗ Ngưng.
Nhưng thắng ở vóc người đẹp.
Nàng mang giày cao gót, trông như trên mét tám, chỉ đo chiều cao có vẻ như từ mét bảy hai trở lên, độ cong trước sau của dáng người có hơi khoa trương.
Đỗ ngưng là 90 điểm, dáng người nữ nhân này phải thêm vào 3 điểm, tổng 93 điểm!
"Công ty mẫu thân tiện nghi của ta, đúng là nhiều mỹ nữ…"
Vương Hạo Nhiên thầm cảm thán.
"Ngài có muốn uống gì không?" Thư ký hỏi.
"Một cốc nước lọc là được." Vương Hạo Nhiên ngồi vào ghế sa lon ở văn phòng.
Thư ký rất nhanh đã rót một chén nước tới, khom người nói:
"Vương thiếu ngài chờ một lát, Chân tổng bây giờ đang họp, ta đi xem xem còn bao lâu, rồi tới nói cho ngài."
Vương Hạo Nhiên gật đầu, ánh mắt lơ đãng liếc qua kia thẻ công tác trên đôi gò cao.
Thư ký tổng giám đốc, Phương Tuyền.
——
Trong phòng họp.
Mẫu thân tiện nghi của Vương Hạo Nhiên - Chân Lệ, giờ phút này đang thảo luận chuyện làm ăn cùng cao tầng công ty.
Hội nghị bắt đầu từ buổi sáng đến bây giờ, cao tầng đều không đề ra được một phương án làm Chân Lệ hài lòng.
Bởi vậy giờ phút này Chân Lệ tỏ ra rất bực bội.
Phương Tuyền nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, ra hiệu có chuyện muốn thông báo.
"Không phải đã bảo ngươi trước khi hội nghị kết thúc thì không được quấy rầy ta, nghe không rõ sao?" Chân Lệ lạnh mặt nói.
"Chân tổng, có người tìm ngài, là..." Phương Tuyền nhanh chóng giải thíċh.
"Là ai cũng thế, bảo đối phương đi đi, cứ nói không rảnh, hiện tại ai cũng không gặp." Chân Lệ có chút gắt gỏng.
Những cao tầng quản lý kia, từng ngươi lặng yên như ve ngủ đông, đều không dám nói chuyện.
Chân Lệ lại càng tức giận, vỗ bàn một cái:
"Ngốc hết rồi à? Tiếp tục đi, ai có phương án tốt hơn?"
Phương Tuyền thấy thế, cũng không dám nói nữa.
"Chân tổng, vậy ta lập tức bảo con trai ngài đi về."
"Đi đi." Chân Lệ thuận miệng tiếp một câu, nhưng nháy mắt kịp phản ứng, lại nói:
"Chờ một chút, ngươi vừa nói cái gì, nhi tử ta tới công ty tìm ta?!"
"Đúng vậy, Chân tổng, bây giờ hắn đang ở văn phòng của ngài." Phương Tuyền nơm nớp lo sợ trả lời.
"Tan họp!"
Chân Lệ hạ lệnh với đám người, lửa giận trên mặt nháy mắt tiêu tán vô tung, trở thành gió xuân ấm áp.
Tốc độ trở mặt này khiến mọi người đều kinh ngạc đến ngây ra.
Không phải mới vừa nói ai cũng không gặp sao? Nghe xong là con trai mình nên đến cả hội nghị quan trọng cũng cho xong luôn?
Chẳng qua kinh ngạc thì kinh ngạc, bọn hắn nghe thấy lời Chân Lệ cứ như được đại xá, tức khắc tan tác như chim muông, nhanh chóng đi về.
"Chân tổng, phương án còn chưa được quyết định, mở họp lâu như vậy chẳng phải sẽ trắng công sao…" Phương Tuyền có chút không hiểu.
"Về phòng làm việc của ta." Chân Lệ nói thẳng.
Phương Tuyền thấy thế, cũng không nói nhiều nữa.
Nàng nhìn ra được, trong lòng Chân tổng, việc kinh doanh của công ty không quan trọng bằng con trai của nàng.
——
"Nhi tử bảo bối, mẫu thân nhớ ngươi muốn chết!"
Phản ứng khi Chân Lệ nhìn thấy Vương Hạo Nhiên không khác mấy với Vương Hưởng, chẳng qua không ôm như Vương Hưởng, mà là trực tiếp nắm lấy đầu hắn hôn mấy cái.
Trán Vương Hạo Nhiên nháy mắt xuất hiện mấy vết son môi, đồng thời tâm trạng thêm chút phức tạp.
Một tiếng “Mẫu thân” kia, hắn không nói ra.
Đây là việc cần có thời gian để thích ứng.
Dù sao Vương Hạo Nhiên cũng chỉ mới xuyên qua chưa đến mười ngày.
Lúc này, Vương Hạo Nhiên đang quan sát mẫu thân tiện nghi ở khoảng cách gần.
Lúc Chân Lệ sinh con tuổi còn rất trẻ, mặc dù có nhi tử Vương Hạo Nhiên đã 18 tuổi, nhưng tuổi tác thật cũng chỉ mới 36 mà thôi.
Cộng thêm việc ngày thường được bảo dưỡng rất tốt, bên ngoài trông không khác 30 tuổi là mấy, chuẩn một mỹ nhân thành phố.
Vương Hạo Nhiên có thể có được ngoại hình đẹp trai như vậy, xem như không thể bỏ qua công lao từ gen ưu tú của Chân Lệ.
Trong kịch bản gốc, việc làm ăn của Vương gia bị nhân vật chính phá hủy, đám địch nhân Vương gia cũng theo đó điên cuồng hãm hại Vương gia.
Với sự trả thù lửa cháy thêm dầu của nhân vật chính, làm mẫu thân Vương Hạo Nhiên, kết thúc của Chân Lệ có thể nói là phi thường thê thảm.
Sau khi đã chịu hết mọi sự vũ nhục, cuối cùng xấu hổ và giận dữ tự sát mà chết.
"Ta là người trưởng thành, đừng coi ta như đứa trẻ mấy tuổi được không." Vương Hạo Nhiên dùng tay xoa xoa dấu đỏ trên trán.
"Ngươi có lớn mấy thì vẫn là nhi tử của ta." Chân Lệ cười cười, giúp Vương Hạo Nhiên xoa xoa.
Chẳng qua sao cũng không lau sạch được.
Chưa cần Chân Lệ mở miệng, thư ký Phương Tuyền đã cầm khăn tay ẩm tới, giúp Vương Hạo Nhiên lau đi ấn ký trên trán.
"Nhi tử, nghe cha ngươi nói ngươi tìm được bạn gái rồi hả? Còn đi khách sạn, chắc là đã…rồi, sướng không??" Chân Lệ nhướn mày, ranh mãnh nói.
Vương Hạo Nhiên câm nín, vợ chồng có đức hạnh như này, đúng là điều hiếm thấy.
Có người làm mẹ nào lại đi hỏi nhi tử như thế.
Mình phải trả lời thế nào?
"Ngươi không phải là muốn hỏi vấn đề học tập của ta sao?"
"Đúng đúng, ngươi học tập thế nào rồi? Kỳ thi gần đây được bao nhiêu điểm?" Chân Lệ thuận miệng hỏi.
"682 điểm."
"Oa, cao như vậy ư? ! Thật không hổ là do ta sinh, ngươi quả thực là thiên tài!" Chân Lệ mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, kích động suýt chút nữa nhảy dựng lên, lại muốn hôn nhi tử mấy cái.
Phương Tuyền bên cạnh cũng là cảm thấy rất bất ngờ.
Dựa theo trình độ Chân tổng yêu chiều nhi tử, nàng còn tưởng rằng Vương Hạo Nhiên sẽ là một phú nhị đại như bao cỏ, chỉ biết sống phóng túng gì đó.
Không ngờ thế mà lại là học bá.
"Chớ khen, ta đến không phải để nói điểm số cho ngươi, để ngươi khen ta."
"Hiểu!" Chân Lệ gật đầu, phân phó Phương Tuyền nói: "Ta đưa tài khoản của nhi tử ta cho ngươi, ngươi cầm thẻ của ta đi ngân hàng chuyển 500 vạn, không, chuyển 1000 vạn đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT