Vì sao lại phải từ chối?

Dù không thể dài lâu nhưng ít nhất để bản thân có một kỷ niệm đẹp sẽ theo suốt cuộc đời.

Có như vậy, thanh xuân của nàng mới không còn gì để hối tiếc.

Thấy lựa chọn của Ôn Tịnh, Vương Hạo Nhiên khẽ mỉm cười.

Để phá hủy mối quan hệ giữa Sở Bạch và Trần Tử Thạch, quân cờ Ôn Tịnh rất quan trọng.

Vương Hạo Nhiên phải nắm chắc quân cờ này trong tay, và phải đảm bảo rằng quân cờ này sẽ không phản bội mình.

Chỉ cần mỗi trái tim của nàng là không đủ.

Hắn tệ bạc quá ư?

Quá tệ là đằng khác...

Nhưng đây chỉ là tố chất cơ bản của một tên phản phái.

Bạn thấy đấy, những kẻ phản phái đối phó với nhân vật chính bằng mọi loại thủ đoạn, và cuối cùng cũng không thể thoát khỏi kết cục thê thảm.

Nếu như Vương Hạo Nhiên làm một người tốt, sử dụng các thủ đoạn bình thường để tấn công, như thế sao có thể đấu cùng nhân vật chính?

Như vậy chẳng khác nào nằm chờ chết mà thôi nhất!

Muốn tồn tại, hắn buộc phải tàn nhẫn.

Sau khi tận hưởng một hồi ôn nhu.

"Ta là người bạn gái thứ mấy của ngươi vậy?" Ôn Tịnh tựa sát vào trong lồng ngực Vương Hạo Nhiên, đong đầy tình ý hỏi.

"Mối tình đầu."

Vừa nghe xong, Ôn Tịnh vô cùng vui vẻ.

Nàng là một nữ sinh dịu dàng thanh khiết, từ nhỏ đến lớn, cũng chỉ thích mỗi một người là Vương Hạo Nhiên.

Trước khi "làm bài tập" với Vương Hạo Nhiên, nàng thậm chí còn chưa từng nắm tay với nam sinh nào.

"Chuyện tên Trần Tử Thạch đó thích ngươi, ngươi có biết không?" Vương Hạo Nhiên bỗng hỏi.

"Thật ư? Khó trách hắn ta suốt ngày hỏi câu này câu nọ, phiền phức chết mất, nếu ngày mai hắn lại hỏi tiếp, ta tuyệt đối sẽ không quan tâm hắn nữa." Ôn Tịnh nói.

"Không, ngươi cứ như mọi khi giải đáp vấn đề giúp hắn, đối xử giống như với các bạn học bình thường ở trong lớp.

Lúc ngươi chỉ hắn cách làm bài tập thì sẽ có một nữ sinh đến tìm, đòi ngươi trả một ngàn tiền mặt.

Lúc đó ngươi cần phải giả bộ đáng thương một chút, nói rằng mình không còn tiền nữa, để nữ sinh kia gia hạn cho ngươi thêm một thời gian." Vương Hạo Nhiên thần thần bí bí nói.

"Vì sao lại phải thế?" Ôn Tịnh không hiểu.

Vương Hạo Nhiên hơi nhíu mày:



"Ta thích có một nàng bạn gái ngoan ngoãn, không thích có cô bạn gái cứ hỏi mãi vì sao."

"Ta thật sự rất biết điều nha, ngoan như một chú mèo con vậy." Trong ánh mắt Ôn Tịnh chứa đầy hình bóng Vương Hạo Nhiên, ngọt ngào say mê cười nói.

"Mèo con?"

"Đúng vậy, meo meo..."

Biểu cảm này đúng thật là dễ thương.

Không ngờ Ôn Tịnh trông điềm đạm ít nói y hệt con mọt sách, thế mà lại còn có một dáng vẻ đáng yêu như vậy.

Vương Hạo Nhiên cảm thấy hắn đúng là đã kiếm được hời.

Ngày mai còn phải dậy sớm để đi học.

Cần phải nắm thật chắc thời gian.

...

Ngày hôm sau.

Vương Hạo Nhiên đưa Ôn Tịnh đi ăn sáng tại một nhà hàng năm sao, sau đó cả hai ngồi trong chiếc Cullinan đi tới trường.

Lúc gần tới cổng trường, Vương Hạo Nhiên bảo Ôn Tịnh xuống xe trước.

Cứ như thế hai người, một trước một sau bước vào trường học.

Khi hai người gặp nhau trong lớp, Ôn Tịnh quả nhiên cực kỳ ngoan, làm theo lời Vương Hạo Nhiên căn dặn.

Hoà hợp như thường ngày, như một người bạn học thông thường.

Như thể sự việc ngày hôm qua chưa hề phát sinh.

Trong giờ học.

Hứa Mộ Nhan và Ôn Tịnh cùng nhau ra nhà vệ sinh.

"Tịnh Tịnh, hôm nay ngươi đi bộ sao cứ rón ra rón rén vậy, kì lạ nha." Hứa Mộ Nhan hiếu kỳ nói.

"Buổi tối hôm qua sau khi tự học xong rồi về thì không may bị trẹo mắt cá chân, nên đi bộ có hơi khó chịu." Ôn Tịnh cười đáp lại.

"A, có nghiêm trọng lắm không, để ta xem thử giúp ngươi." Hứa Mộ Nhan quan tâm nói.

"Không cần đâu, chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi, ta bôi thuốc qua mấy ngày là ổn."

"Vậy cũng được, để ta dìu ngươi đi."

Thời gian nghỉ trưa.

Trần Tử Thạch cười haha hỏi Ôn Tịnh về bài tập.



Nàng vốn cũng không muốn để ý, có điều nhớ tới lời Vương Hạo Nhiên nói, lúc này mới nén lại khó chịu, kiên nhẫn giảng giải cách làm cho hắn.

Một lát sau, một nữ sinh lớp khác tiến vào phòng học, hối thúc Ôn Tịnh trả cho nàng ta một ngàn tệ.

Ôn Tịnh làm theo sự dặn dò của Vương Hạo Nhiên, giả bộ làm ra bộ dáng đáng thương, xin đối phương cho thêm dăm ba hôm.

Vị nữ sinh kia miễn cưỡng đồng ý, sau đó để lại một lời nói độc ác rồi mới rời đi.

Trần Tử Thạch thấy chuyện, đương nhiên hắn đau lòng muốn chết.

Hắn trực tiếp gọi Sở Bạch ra hành lang ngoài phòng học, thúc giục Sở Bạch mau chóng trả lại cho hắn một ngàn tiền mặt.

Thế nhưng Sở Bạch làm gì còn tiền đâu!

Trần Tử Thạch nóng lòng muốn giúp Ôn Tịnh, trong lúc nhất thời như mất đi lý trí, sốt ruột đến độ suýt chút nữa đánh nhau với Sở Bạch.

Địa điểm hai người cãi vã cách phòng làm việc của giáo viên cũng không xa.

Hai học bá Vương Hạo Nhiên và Hứa Mộ Nhan bây giờ đang nhờ thầy giảng giải một bài toán khó hiểu.

Bọn họ mơ hồ nghe thấy phía bên ngoài có tiếng cãi vã.

Vương Hạo Nhiên nhận ra được, chắc chắn một trong hai giọng nói đó giọng thuộc về Sở Bạch.

Hiển nhiên, Trần Tử Thạch với Sở Bạch đã xảy ra mâu thuẫn, là nhờ vào hành động của những con rối do hắn điều khiển.

[ Đinh, kí chủ thành công phá hỏng mối quan hệ giữa nhân vật chính Sở Bạch với vai phụ quan trọng Trần Tử Thạch, nhận được 200 điểm phản phái, hào quang nhân vật chính của Sở Bạch -10, hào quang phản phái của kí chủ +10. ]

Vương Hạo Nhiên đã thành công như mong muốn, thu được một kết quả không tồi.

Kiểm tra lại bảng thuộc tính một chút.

[ Kí chủ: Vương Hạo Nhiên ]

[ Giá trị chiến lực: 89 ]

[ Giá trị mị lực: 268 ]

[ Hào quang phản phái: 179 ]

[ Điểm phản phái: 600 ]

[ Kỹ năng: Không ]

Tình cảnh Sở Bạch hiện nay rất không ổn.

Vương Hạo Nhiên dự định sẽ giậu đổ bìm leo, tặng thêm hai mồi lửa.

Mồi lửa thứ nhất.

Hắn tìm tới thám tử tư để bám đuôi theo dõi Sở Bạch, lúc hắn tiến vào sòng bạc thì chụp ảnh và quay lại video.

Sau đó đến trường đăng những thứ đó lên diễn đàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play