“Ting… ting…”- Một tin nhắn được gửi đến mày của anh, khỏi nói cũng biết, là của cô gái kia gửi cho anh.
Anh nhăn mặt nhìn màn hình điện thoại, đó chẳng phải chính là một căn nhà cổ mà anh từng ghé qua hai năm trước sao? Dù đã hai năm rồi nhưng anh vẫn còn nhớ địa chỉ, sao cô ta lại bảo anh tới đó chứ? Lẽ nào cô ta có mưu đồ gì?
Dứt khỏi những câu hỏi suy đoán, Jungkook đứng dậy tay vớ lấy chiếc áo treo ở móc mà rời khỏi. Vừa ra cửa đã gặp Taeyong…
“Tổng Giám Đốc, tôi đem tài liệu tới rồi, anh đi vậy?”
“Để tài liệu lên bàn cho tôi. Tôi có việc phải ra ngoài, lát nữa tôi sẽ quay lại. Nhớ nhắc mọi người làm việc. Nếu có việc gì thì cứ gọi cho Thiếu Phu Nhân”
“Vâng, Tổng Giám Đốc.”
“Tôi đi đây”
Anh rời khỏi công ty và tới địa chỉ mà cô ta gửi. Anh xuống xe, nhìn xung quanh mà trong lòng không khỏi cảm thán.
‘Sao mọi thứ lại thay đổi nhanh như vậy chứ? Mới có hai năm không ghé qua mà nhìn căn nhà đó đã quá khác.’
Có vẻ như đã có ai đó tu sửa nó…
Anh cảnh giác từ từ bước vào trong. Đi tới cửa, anh nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào trong. Ngắm nhìn mọi thứ trong căn nhà. Chủ nhân mới của căn nhà này vẫn không hề thay đổi thiết kế của căn nhà này. Tuy ben ngoài đã được làm mới và tu sửa nhưng bên trong thì vẫn như cũ, chỉ là được lau dọn sạch sẽ nhìn cũng thoáng mắt hơn. Nếu ai nhìn vào ngôi nhà này chắc chắn đều có ác cảm với ngôi nhà nhưng đâu ai ngờ rằng khi lau dọn sạch sẽ thì trông cũng không đến nỗi tệ lắm. Đưa mắt tới chiếc bình cổ mà năm xưa anh cũng từng xem qua, anh đứng lặng trước chiếc bình một lúc.
Bỗng từ xa, một cô gái tiến lại chỗ anh…
“Anh biết chiếc bình đó sao?”- Một giọng nói vang lên
Jungkook giật mình quay người lại.
“Là cô sao? Đừng mập mờ thế chứ?”
“Chỉ là muốn hù anh một chút”
“Anh ra sofa ngồi đi, tôi đi pha trà cho anh”- Cô ta chỉ ra chiếc ghế sofa gần đó
“Ừ…”
Anh nhìn lại tổng thể căn nhà một lượt, vẫn còn những nơi quen thuộc. Ánh mắt anh dừng lại trước một tủ gỗ khá cũ kĩ. Tiến gần lại chiếc tủ, Jungkook thấy trong tủ còn có mấy bức ảnh đã ố vàng có lẽ đã được chụp từ rất lâu rồi. Trong mấy bức ảnh đó đều có ba người, có vẻ như họ là một gia đình. Nhìn người chồng rất quen thuộc, hình như anh đã từng gặp qua ở đâu rồi thì phải, nhìn rất quen thuộc. Vừa lúc này cô ta quay lại với một khay trà trên tay.
“Anh qua đây đi”
“Ukm…”
“Không biết những người trong bức ảnh đó là ai?”- Jungkook hiếu kì hỏi
“À… Họ là ba mẹ của tôi…”
“Vậy họ đâu rồi, từ lúc tới tôi không hề nhìn thấy họ?”
“Họ đã rời khỏi trần thế này rồi... ngay khi tôi mới 13 tuổi…”
“Xin lỗi vì đã chạm tới nỗi đau của cô. Mà cô tên gì?”
“Tôi tên Seo Hwayoung.”
“À, cô gọi tôi tới đây có gì chuyện gì không?”
“Anh uống trà đi”
“Ừm…”
“Tôi có một miếng đất ở Busan. Hướng nhìn của miếng đất rất đẹp, một bên hướng về biển bên đối diện hướng về núi cao. Tôi không biết nên sử dụng miếng đất để làm gì nên muốn hỏi anh?”
“Nếu như miếng đất có hướng nhìn đẹp như vậy thì theo tôi cô nên làm bất động sản”
“Nhưng tình hình kinh tế của tôi không cho phép, hơn nữa bây giờ mà đầu tư vào bất động sản nguy cơ lỗ sẽ rất cao.”
“Vậy thì cô có thể mở một nhà hàng kết hợp quán cà phê. Cô mở quán cà phê khi đó tầm nhìn của khách sẽ rất đẹp, vừa thưởng thức một ly cà phê vừa ngắm cảnh đẹp không phải là quá tuyệt rồi sao?. Còn nhà hàng thì sẽ quay vào hướng núi cao, sẽ đem lại cho thực khách có cảm giác tự nhiên”
“Nghe có vẻ khá khả thi hơn là làm bất động sản”
“Vậy tùy ý cô quyết định. Nếu không còn chuyện gì thì tôi đi trước”- Anh đứng dậy
Nhưng cô ta nào có để Jungkook rời đi dễ dàng như vậy. Vừa đứng dậy anh đã choáng váng, cơ thể không trụ được mà ngã trở lại ghế sofa.
“Cô… Cô bỏ thuốc vào trong trà…??”
“Không sai, là tôi bỏ thuốc. Nhưng anh đâu có cảnh giác, là do anh cả thôi”
“Cô bỏ thuốc tôi để làm gì?”
“Những gì trước kia anh từng làm với tôi… tôi sẽ trả lại từng thứ một cho hai người”
“Trước kia?…Tôi và Ami? Trước kia tôi và cô có quen nhau sao?”
“Có đấy. Chỉ là anh không nhớ ra tôi thôi.”
“Nhưng tôi và Ami đã làm gì chứ?”
“Anh đã đối xử với tôi và ba mẹ tôi như thế nào, chính anh phải là người biết rõ nhất chứ?”- Nói xong, Seo Hwayoung quay lưng định rời đi nhưng bị lời nói của Jungkook mà khựng lại.
“Cô chính là Hong Chae Young?”
Seo Hwayoung chỉ tần ngần vài giây rồi dứt khoát quay lưng đi khỏi. Cô ta đi khỏi thì cơn buồn ngủ ập đến với Jungkook do tác dụng của thuốc. Trước khi đi hẳn cô ta còn không quên dặn đám vệ sĩ nhốt anh vào một căn phòng
“Nhốt anh ta vào căn phòng đó đi”
===========================
END Chap 30
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT