“Dẫn cậu ta đi.” Cái người mọi người kêu là sếp kia liếc mắt nhìn Phương Dung một cái, “Gây trở ngại công vụ, chứa chấp tội phạm.”

Phương Dung hoảng sợ, “Tôi không có. Các người oan uổng cho người khác.”

“Oan uổng cho người khác?” Vị sếp kia có mày rậm mắt to, là một dị năng giả. Hắn vừa duỗi tay ra, thùng rác đặt bên giường tự động bay vào tay hắn, “Thế đây là gì?”

Bên trong là băng gạc đã dùng băng bó cho Phương Hoa, trên đó vẫn còn dính đầy máu. Phương Dung quá bất cẩn. Cậu chỉ nghĩ nếu không cho Phương Hoa ra ngoài thì sẽ tốt thôi, lại chưa từng nghĩ tới việc người khác sẽ tìm tới đây.

“Đừng có nói cho tôi biết đây là máu của cậu.” Vị sếp kia vừa cười vừa đưa thùng rác cho người khác. “Đem đi kiểm nghiệm.”

“Dạ.” Người sau hắn liền đáp ứng.

“Chúng ta đi.”

Sau khi bọn họ đi, vẫn còn để lại một vài người thu dọn căn phòng, đem tất cả vết tích, lông và máu của Phương Hoa lưu lại cho vào trong túi plastic trong rồi mang đi.

Phương Dung bất đắc dĩ cũng phải theo bọn họ. Cậu có quá nhiều sơ hở, không ai tin lời giải thích của cậu.

Phía sau có hai người giữ chặt tay cậu, áp tải cậu vào xe. Từ lúc đó cho tới nhà giam, cậu không nói được một lời, tình hình thực tại cũng không cho phép cậu nói dối.

Chớp mắt đã qua năm ngày. Trong năm ngày này, thường xuyên có người tới đưa ba bữa cơm một ngày cho cậu, trừ chuyện này ra, không ai tới, cũng không có ai nói chuyện với cậu.

Cậu vốn đã sợ hãi, lại phải sống trong hoàn cảnh yên tĩnh như thế này thì cậu càng muốn hỏng mất. Trong đầu cứ luôn có ý nghĩ bản thân sẽ bị định tội.

Cậu phải ở tù sao?

Sẽ chết sao?

May mà cậu chỉ có một mình, không có vướng bận, cũng không liên lụy tới thân nhân.

Phương Dung được sinh ra từ một phôi thai trong phòng thí nghiệm cùng với hơn một trăm đứa nhỏ y như thế. Những đứa nhỏ như thế đều được tạo ra từ một đoạn gen tốt của người cung cấp với mục đích giải quyết vấn đề nhân số thưa thớt hiện tại.

Chắc có lẽ bởi vì huyết mạch mạnh mẽ, nên bọn họ rất khó sinh được con cháu của mình. Đa phần đều phải dựa vào thụ tinh nhân tạo mới có thể tạo thành phôi thai. Nếu phôi thai có thiên phú tốt thì ôm về nhà nuôi, nếu thiên phú kém thì cứ tiếp tục ở trong phòng phôi thai. Thật bất hạnh. Phương Dung là một đứa có thiên phú kém.

May mà hiện tại là năm 2180, nếu chưa đủ 16 tuổi thì quốc gia sẽ phụ trách nuôi nấng, ăn mặc đến trường không cần quan tâm, cứ học cho tốt, thi đậu thì học tiếp, học cho tới khi tốt nghiệp bắt đầu cuộc sống của mình thì mới cần phải lo lắng.

Lúc đó, quốc gia không chi tiền sinh hoạt cho Phương Dung nữa. Hơn nữa, ngành cậu học lại thuộc hệ thực vật, sau khi tốt nghiệp rất khó tìm việc làm.

Vì để không bị đói chết, cậu vẫn luôn làm việc ở công ty này, giờ cũng là ăn mặc không lo, nhưng thân là người thường, cậu vẫn cảm thấy tự ti, thỉnh thoảng sẽ so ăn so mặc so học tập với bạn bè. Sau này tuy đã tốt hơn nhiều nhưng cậu vẫn luôn có thói quen như thế.

Phương Dung suy nghĩ tán loạn, bất tri bất giác đã suy nghĩ rất nhiều. Đương nhiên, nếu hỏi cậu có hối hận không.

Cậu sẽ nói, không hối hận.

Cậu là người nếu người ta tốt với cậu, cậu sẽ càng tốt với người ta hơn thế. Cậu là người không muốn thiếu nhân tình, đã thiếu thì nhất định phải trả.

Phương Hoa đã cứu cậu. Đây là ân tình bằng trời, nhất định phải trả, cho nên không hối hận.

Trên bàn là đồ ăn của nửa ngày. Phương Dung hít sâu một hơi, cầm đũa, cậu thật sự không có tâm tình ăn cơm, cậu luôn cảm thấy ăn xong thì ngày chết của cậu sẽ không còn xa nữa.

Kỳ thật, cậu chưa có làm gì cả, nhưng Phương Hoa là cỗ máy gϊếŧ người. Sau khi nó ra ngoài nhất định sẽ không yên, gϊếŧ người càng nhiều, tội cậu càng lớn.

Không biết qua bao lâu, cánh cửa sắt đã lâu không có chút động tĩnh đột nhiên mở ra, có người bước vào, nhưng lại đứng ngược sáng nên cậu không nhìn thấy rõ.

Ngọn đèn trong nhà giam rất âm u, cậu đã quen, đột nhiên bị ánh sáng mạnh chiếu vào có chút khó chịu.

“Phương Dung?”

“Phải.” Phương Dung theo bản năng đáp lại.

“Hai mươi lăm?”

“Đúng.”

“Biết vì sao chúng tôi bắt cậu không?” Giọng nói kia ngoài ý muốn lại không nghiêm khắc lắm.

“Bởi vì tôi cứu vật thí nghiệm.” Phương Dung thành thật đáp.

“Sai rồi.” Người nọ mặc một thân quân phục, kính cổng cao tường, toàn bộ nút đều được cài vào hết, lộ ra một loại khí chất cấm dục, “Cậu có tình cảm sâu đậm với cậu ta, tương lai cậu ta sẽ là một thành viên trong quân đội, cậu cứu cậu ta là điều đương nhiên. Cậu sai là sai ở chỗ không nên giấu diếm không báo, lầm thả cậu ta ra.”

Bị ánh sáng chiếu lâu, Phương Dung dần dần thích ứng, tầm mắt càng lúc càng rõ ràng.

Ngồi đối diện với cậu là một thanh niên trên vai có một lằn dọc, khí chất thành thục ổn trọng, hai bàn tay thon dài chụm vào nhau, đè lên một tập văn kiện, “Cậu ta chưa được trải qua đặc huấn, không có thân phận, không có tiền, sớm tiếp xúc với bên ngoài sẽ chỉ khiến cậu ta đại khai sát giới*, đem con người làm thành đồ ăn mà thôi.”

*đại khai sát giới: gϊếŧ nhiều người

Điểm này Phương Dung đã từng nghĩ qua, nhưng vụ dã thú chạy trốn đều do Phương Hoa tạo thành, cậu rất sợ Phương Hoa bị bắt sẽ bị người ta xử tử.

Người nọ tựa hồ hiểu thấu được suy nghĩ của cậu, “Cậu lo sau khi chúng tôi bắt được sẽ xử cậu ta tội chết sao?”, sau đó lại lắc đầu, “Chúng tôi không làm thế. Tương lai cậu ta cũng sẽ là một thành viên trong chúng tôi, chỉ là bây giờ vẫn chưa hiểu chuyện mà thôi.”

“Các người thực sự sẽ không gϊếŧ cậu ta chứ?” Phương Dung nhịn không được mà xác nhận lại một lần nữa.

“Chúng tôi tuyệt đối không làm vậy, đương nhiên, nếu cậu ta còn giá trị để cứu vớt. Dù sao vô luận là gϊếŧ người hay ăn thịt người, đều là tội không thể tha thứ.” Anh ta mở quang não lên, trên bàn xuất hiện hình ảnh 3D.

“Cậu nhất định chưa từng nhìn thấy lúc cậu ta gϊếŧ người, cho nên không biết sự khủng bố của cậu ta.” Xuất hiện trên màn ảnh là một sân khấu, trên đó có đặt một cái đài hình tròn mang theo phong cách cổ xưa, được một ngọn đèn màu trắng chiếu xuống, thoạt nhìn tựa như một ánh trăng thật lớn.

Trên mặt trăng dần xuất hiện một thân thể gầy yếu thon dài.

Cho dù đó chỉ là một cái bóng, nhưng Phương Dung vẫn nhìn ra đó là Phương Hoa.

“Hai ngày trước, chúng tôi tìm được cậu ta tại một phòng ca vũ. Trước đó cậu ta đã gϊếŧ năm mạng người, một người bị hút sạch máu, hai người bị ăn sạch thịt, còn một người bị hút hết sức mạnh.”

Màn hình 3D xuất hiện vài tấm ảnh chụp hiện trường, toàn bộ đều là hình ảnh thi thể có tử trạng khủng bố, có một người bị đào hết toàn bộ óc.

*tử trạng: Tình huống lúc chết

“Căn cứ vào thủ pháp phán định, đây chính là do cậu ta làm.” Người nọ tiếp tục nói, “Tiềm lực của cậu ta là vô hạng, thuộc số ít cá thể do người biến dị và dị năng giả sinh ra, hơn nữa có sức mạnh phi thường cường đại. Chúng tôi muốn mời cậu ta gia nhập.”

Ảnh chụp thi thể trên màn hình 3D biến mất, thay vào đó là một đoạn video.

Đó là một vũ điệu không tước nhảy múa dưới trăng, duy mỹ độc đáo. Động tác lại càng hoàn thiện càng khiến điệu nhảy hoàn mỹ, tựa như trời cao vì yêu cầu này mà tạo ra thân thể cho nó.

Phách!

Chiếc váy dài bung xòe ra, tạo thành độ cung duyên dáng trên mặt trăng, tựa như mây trên trời.

Nó múa trên đài, phía dưới có binh lính dần dần tiếp cận, đuổi người vô tội đi, từ bốn phương tám hướng bao vây lại, nâng súng hướng thẳng lên đài, động tác liền mạch lưu loát.

Phương Hoa ở trên đài lộ vẻ thờ ơ, tựa như một nghệ thuật gia chân chính, kiên trì muốn hoàn thành một khúc vũ, mô phỏng từng động tác của khổng tước, muôn hình vạn trạng.

Ở dưới đài, mấy ngàn binh sĩ nhìn tới ngây ngốc, không đành lòng đánh gãy bước nhảy tao nhã kia mà chờ tới khi vũ điệu kết thúc.

Ấm tuyền, hí thủy, triển kiều, phi tường*, động tác liền mạch lưu loát kết thúc một vũ điệu.

*ẩm tuyền, hí thủy, triển kiều, phi tường: ngâm suối, nghịch nước, xòe đuôi, bay nhảy

Trên mặt trăng xuất một con khổng tước ưỡn ngực xòe đuôi, Phương Hoa bay lên cao, tung xòe làn váy.

“Nổ súng!” Một tiếng rống to vang lên, theo sau là một loạt tiếng súng, cùng với tiếng loảng xoảng của viên đạn rơi xuống mặt đất, xác đạn vươn vãi khắp mặt đất, hầu như không thể tìm được chỗ đặt chân.

Ánh trăng trên đài bị bắn thủng lỗ chỗ, cơ hồ đã bị phá thành mảnh nhỏ. Đèn sân khấu cũng bất hạnh trúng chiêu, chỉ có thể lóe lên vài ánh sáng mỏng manh. Tiếng súng dần dần ngưng lại.

Hơn một ngàn binh sĩ nhìn chằm chằm vào ánh trăng bị tàn phá trên sân khấu. Nơi đó không có một bóng người, không biết Phương Hoa giờ đã chết hay bị thương.

Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, người quay đoạn phim này nhịn không được tới gần, tầm nhìn rung lắc.

Một dã thú đầy máu đột nhiên xuất hiện, dùng móng vuốt xé nát ánh trăng, sau đó há rộng cái miệng đầy máu cắn chết người quay phim. Sau khi một tiếng hét thảm vang lên, màn ảnh càng rung lắc dữ dội, cuối cùng tắt ngúm.

“Ngày đó đi hơn một ngàn người nhưng không ai quay về, bao gồm hai thượng úy, một thiếu tá. Cậu biết chuyện này có ý nghĩa như thế nào không?

“Cậu ta mạnh lên rồi.”

“Không sai.” Người nọ kéo lỏng cà vạt ra, “Nếu cứ để cậu ta mạnh lên thêm nữa, quốc gia sẽ không còn biện pháp để áp dụng với cậu ta nữa. Cơ hội của cậu ta không còn nhiều, có thể hay không chỉ có thể hoàn toàn nhờ cậu.”

“Tôi?” Phương Dung chần chờ, “Tôi có thể làm gì chứ?”

“Phương Dung.” Người đàn ông kia chăm chú nhìn cậu, “Cậu biết vì sao tôi không nghiêm hình bức cung mà dùng lễ phép đối đãi với cậu không?”

Phương Dung lắc đầu, “Tôi không biết.”

“Bởi vì cậu có năng lực.” Anh ta đẩy ghế đứng lên, “Tập đoàn Phi Viễn trên danh nghĩa có hơn một vạn công nhân giống cậu, tỉ lệ sa thải cao hơn 70%, số lượng người có thể làm việc liên tục hai năm lại chưa tới 10%, mà cậu đã làm ở đó năm năm, tôi tin đây không phải là một sự trùng hợp. Cậu nhất định có kỹ xảo nào đó, có thể hiểu được bọn họ, khiến bọn họ tín nhiệm cậu.”

Anh ta thu lại tư liệu rồi nhìn thẳng vào mắt Phương Dung, “Giúp tôi, cũng là giúp chính mình, cũng càng giúp cho Phương Hoa.”

Hai người đứng quá gần nhau, ngay cả hơi thở cũng cảm nhận được, Phương Dung có chút trốn tránh.

“Cậu có thể suy nghĩ một chút. Không cần trả lời tôi ngay.” Anh ta kẹp tư liệu vào nách rồi mở cửa, “Dạo này bên ngoài có hơi loạn. Tôi đưa cậu về. Tôi họ Mạnh. Cậu có thể gọi tôi là Tu Viễn.”

Mạnh Tu Viễn là một người đàn ông cực có mị lực, mọi động tác của anh ta đều tản ra hormone trưởng thành, am hiểu ý người lại dịu dàng săn sóc, rất dễ dàng đoán được suy nghĩ của Phương Dung, “Đừng sợ. Cho dù cậu không giúp tôi, tôi cũng tôn trọng quyết định của cậu.”

Phương Dung vẫn có chút hoang mang, “Không trị tội tôi sao?”

“Không. Có người muốn tôi chăm sóc cho cậu.” Anh ta ngược lại rất thành thực.

“Vì sao giờ mới nói?”

“Bởi vì công tư không thể lưỡng toàn.” Mạnh Tu Viễn vẫy tay với cậu, “Đi thôi. Tôi đưa cậu đi.”

Phương Dung sải bước đuổi kịp anh ta, “Tôi có thể hỏi là ai không?”

“Tôi chỉ có thể nói cho cậu biết rằng người tốt thì sẽ có hảo báo.” Anh coi như đã rất ôn nhu, cố gắng săn sóc cho cảm thụ của Phương Dung, không để cậu cảm thấy áp lực, “Xe ở ngoài. Cậu có đói không? Có muốn ăn chút gì không?”

Phương Dung lắc đầu, “Không cần. Chúng ta đi nhanh đi!”

Cậu có bóng ma tâm lý với cái chỗ này, thường xuyên có tiếng thét thảm thiết đột nhiên vang lên, sau đó lại im bặt, y như cảnh tượng trong phim kinh dị.

“Xem ra cậu không thích chỗ này.” Mạnh Tu Viễn mở cửa xe, để Phương Dung vào trước, sau đó anh đóng cửa lại, ngồi vào ghế lái, tự thắt đai an toàn cho mình, còn không quên nhắc nhở Phương Dung, “An toàn là trên hết.”

“Ừm.” Phương Dung bối rối tự thắt đai an toàn.

Lúc cậu bị bắt, tâm loạn như ma, không có thời gian quan sát kỹ nơi này, giờ mới phát hiện hóa ra nơi này lại là trung tâm thành phố, có rất nhiều người, rất náo nhiệt, tiểu khu cậu ở hoàn toàn không thể sánh được.

Xe Mạnh Tu Viễn lái chính là xe từ trường, chạy như bay. Loại xe này giống với loại xe thể thao của hơn một trăm năm trước, vèo một tiếng liền mất dạng. Kỹ thuật điều khiển của anh ta lại tốt, Phương Dung còn chưa xem kỹ thì đã tới nhà rồi.

Bên ngoài trời đổ mưa, xe vững vàng đậu ngay dưới lầu nhà cậu. Mạnh Tu Viễn bung dù, mở cửa cho cậu.

Phương Dung vừa mới vươn một chân ra, Mạnh Tu Viễn đột nhiên gọi, “Cậu tuột dây giày rồi.”

Anh ta đưa dù cho Phương Dung, rồi cứ tự nhiên mà ngồi xổm xuống thắt dây giày cho cậu, “Từ nhỏ dã thú đã bị nhốt trong lồng, chưa từng được nhìn thấy thế giới bên ngoài. Chuyện đầu tiên nó ra ngoài chính là xác nhận bản thân nằm ở đâu trong chuỗi thức ăn. Nếu không có ai ngăn nó lại, nó sẽ không ngừng gϊếŧ chóc, thẳng đến khi nó đảm bảo bản thân đứng đầu chuổi thức ăn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play