"Chị dâu cả, không phải là em không hiểu lý lẽ đâu, nếu để bọn Ngưu Đản Ngưu Xuyên ăn nhiều thịt hơn thì em không nói làm gì, bọn họ đều là con trai, con trai nên được ăn nhiều, nhưng Phúc Bảo chỉ là một đứa con gái, còn là đứa bé bị người khác cứng rắn nhét vào nhà chúng ta, mẹ cho nó ăn một miếng thịt lớn là thế nào? Em không thể nào hiểu nổi mẹ đang nghĩ gì nữa? Mới đầu mẹ cũng không thích Phúc Bảo, sao mới có mấy ngày đã đối xử tốt với Phúc Bảo rồi? Chị nói xem, hay là Phúc Bảo đã dùng yêu thuộc gì với mẹ?"
Lưu Chiêu Đệ nói tâm sự trong lòng mình cho Thẩm Hồng Anh biết.
Thẩm Hồng Anh nghe xong, lập tức cười lạnh nói: "Nó là cái thá gì! Không được, tôi phải đi hỏi mẹ là dựa vào cái gì!"
Nói xong, cô ta trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài, chạy đến phòng chính: "Mẹ, con muốn hỏi mẹ chuyện này."
Miêu Tú Cúc đang lựa chọn mấy miếng vải cũ dưới ngọn đèn dầu, định chọn ra để làm đế giày, giờ nghe thấy tiếng của Thẩm Hồng Anh, bà ta nhíu mày hỏi: “Giữa đêm giữa hôm thế này, con hỏi cái gì?"
Thẩm Hồng Anh cũng không sợ, hỏi thẳng: "Mẹ, tại sao tối nay Phúc Bảo được ăn một miếng thịt lớn? Còn được phần riêng hơn nửa bát thịt nữa? Nó chỉ là một con nhóc không đáng tiền, tại sao mẹ lại làm vậy?"
Phần riêng hơn nửa bát thịt?
Miêu Tú Cúc bối rối hỏi: "Chúng ta lấy đâu ra hơn nửa bát thịt cho Phúc Bảo ăn?"
Thẩm Hồng Anh cười nhạt nói: "Mẹ đừng gạt chúng con nữa, chúng con đã nghe thấy hết rồi, mẹ phần hơn nửa bát thịt, lén cho Phúc Bảo ăn ở trong phòng bếp, Tú Ny Đông Ny còn cả Thắng Thiên đều không được chấm mút gì. Con chỉ không rõ, nó chỉ là đứa bé xui xẻo tới nhà chúng ta, chúng ta không để nó đói bụng là được, có cần phải đối xử tốt với nó không? Mẹ đang bị mỡ heo bịt mắt, hay là bị nó hạ cổ rồi?"
Lúc này Miêu Tú Cúc mới hiểu: "Con tới đây tìm mẹ để hỏi tội đấy hả, bất mãn vì mẹ cho Phúc Bảo ăn thịt?"
Thẩm Hồng Anh giận đến phát khóc: “Đúng vậy, tuy tính cách của con không tốt, nhưng mẹ cũng không thể như vậy được, thịt thỏ ngon đến vậy lại cho một đứa xui xẻo từ bên ngoài tới! Chẳng lẽ mấy đứa bé trong nhà đều không phải là cháu gái ruột cháu trai ruột của mẹ?"
Thẩm Hồng Anh và Miêu Tú Cúc tranh chấp với nhau ở trong phòng, mấy phòng xung quanh cũng nghe được động tĩnh.
Cố gia đông anh em, nhà cũ cũng không nhỏ, phòng chính là để hai vợ chồng Miêu Tú Cúc ở, gian phía đông là của lão đại lão Nhị, hai phòng phía tây là lão tam lão Tứ, phía bắc dựng căn phòng nhỏ để đồ lặt vặt. Vì vậy, khoảng sân không lớn, chỉ lớn cỡ bàn tay, phòng chính có tiếng động là các phòng khác đều nghe được.
Lúc này, mấy anh em đều kéo tới, đặc biệt là Cố Vệ Quốc, anh ta vội vàng khoác áo đi giày tới, trợn mắt hỏi: "Làm gì đấy, làm gì đấy, giữa đêm giữa hôm thế này em chạy đến phòng mẹ ầm ĩ cái gì?"
Mấy anh em khác đều không tiện nói gì với đại ca của mình, nhưng cũng không quá đồng ý, làm gì có chuyện con dâu chạy tới phòng mẹ ồn ào? Chuyện này truyền ra ngoài thì còn thể thống gì nữa?
Lưu Quế Chi nghe thấy động tĩnh, mơ hồ thấy chuyện này có liên quan đến Phúc Bảo, vội vàng đi giày khoác áo chạy đến, muốn nghe xem là động tĩnh gì.
Lưu Chiêu Đệ trốn ở trong phòng không dám nhúc nhích, cô ta chột dạ, sợ chẳng may chuyện này dính dáng đến mình.
Thẩm Hồng Anh bị chồng mình trừng mắt mắng, cô ta ấm ức muốn chết đi được, xắn tay áo muốn ồn ào đến cùng: "Hôm nay, em muốn hỏi xem tại sao mẹ lại cho Phúc Bảo ăn hơn nửa bát thịt thỏ, tất cả đều là thịt thỏ, khoảng hơn nửa bát!"
Nghe thấy cô ta nói vậy, tất cả mọi người đều giật mình, đồng loạt nhìn về phía Miêu Tú Cúc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT