Trẻ con trong nhà đều gọi bà ta là bà nội, nhưng không bao giờ nói cám ơn cả, bình thường cả gia đình sống với nhau đều không khách sáo như vậy, cũng khá thô lỗ, mẹ con suốt ngày to tiếng quát tháo, thì sao có chuyện khách khí nói cám ơn.
Nhưng tiếng cám ơn này thật sự khiến lòng người mềm nhũn.
Miêu Tú Cúc thầm nghĩ vậy trong lòng, nhưng không thể hiện ra ngoài mặt, xụ mặt nói: "Cám ơn với không cám ơn cái gì, cám ơn có thể đổi lấy lương khô sao?"
Thẩm Hồng Anh ngồi ở cạnh đó thấy vậy, hừ hừ nói; "Một tiếng cám ơn đã là cái gì, nếu ai cho con cao lương bánh bột bắp ăn, ngày nào con cũng sẽ cám ơn người đó! Mở miệng ra nhẹ nhàng nói mấy chữ, bánh bột bắp đã tới tay..."
Ai ngờ cô ta đang lải nhải mấy câu này, chợt nghe thấy có người gọi ở ngoài cửa: "Cố đại gia, thím Cố có ở nhà không?"
Bọn họ lập tức nhận ra đây là tiếng của Đại đội trưởng Trần Hữu Phúc.
Miêu Tú Cúc lên tiếng: "Hữu Phúc à, vào đây đi!"
Trần Hữu Phúc đi vào, nhìn đến mọi người đang dùng bữa: "Mọi người đang ăn à!"
Mấy người đàn ông Cố gia đồng loạt đứng dậy cầm bát, muốn nhường chỗ cho anh ta cùng ngồi ăn: "Ăn chung đi, anh ngồi xuống ăn với chúng tôi cho vui."
Đây là phép lịch sự của người nông thôn, mình đang dùng bữa, thấy người khác tới cũng mời người ta ăn cùng, khoảng thời gian này mọi người đều thiếu lương thực để ăn, nhưng mời người khác ăn cùng là phép lịch sự của người nhà quê.
Tất nhiên là Trần Hữu Phúc không ăn, anh ta vội vàng lắc đầu xua tay, sau đó xoa xoa tay, đứng ở ngưỡng cửa nói chuyện với Miêu Tú Cúc.
"Thím à, cháu tới đây là có chuyện vui muốn nói cho mọi người, gia đình thẩm nhận nuôi Phúc Bảo đúng không?" Nói đến đây, Trần Hữu Phúc nhìn về phía Phúc Bảo đứng ăn ở bên cạnh Lưu Quế Chi.
Anh ta vừa nhìn thấy Phúc Bảo đã không khỏi giật mình, đây chính là Phúc Bảo bẩn thỉu lúc trước đó sao?
Sao giờ xinh xắn vậy, trắng trẻo sạch sẽ, nhìn giống tiểu đồng tử từ trong tranh tết, rất dễ nhìn.
"Ừ, là nó đó, làm sao, cậu phải ôm con bé trở về à?" Vừa nhắc tới chuyện này, Miêu Tú Cúc đã cảm thấy tức giận.
Trần Hữu Phúc cười hắc hắc, đương nhiên là anh ta không thể ôm Phúc Bảo trở về nhà mình được: “Thím nói gì thế, con bé đã là cháu gái của thím rồi, sao cháu ôm trở về được. Nhưng hôm nay cháu có một chuyện vui muốn nói cho thím, thím nghe xong chắc chắn sẽ rất vui."
Miêu Tú Cúc: "Ừ?"
Đám người Thẩm Hồng Anh ngồi ở cạnh đấy vừa nghe thấy chuyện vui, đều lập tức dựng thẳng lỗ tai lên.
Có chuyện vui gì chứ??
Trần Hữu Phúc vẫn cười hắc hắc: "Lúc trước cháu từng nói, ai nhận nuôi Phúc Bảo, năm nay sẽ được phân cho ba mươi điểm công việc đúng không?"
Miêu Tú Cúc gật đầu: "Đúng vậy, làm sao, không cho nữa à?"
Trần Hữu Phúc: "Sao có thể vậy được chứ thím, cháu là loại người đó sao, cháu đã nói cho là cho rồi. Cháu nói cho thím biết, hôm qua cháu lên công xã họp, cũng báo cáo lại chuyện của Phúc Bảo, người trong công xã nói Nhiếp gia không cần đứa nhỏ này, Cố gia sẵn sàng đứng ra nhận nuôi Phúc Bảo là chuyện tốt, cần phải thưởng cho hành động đẹp này, người ta vui vẻ nói là muốn bình xét cho nhà thím trở thành gia đình tiên tiến năm tốt của công xã, công xã cũng thưởng một trăm cân cao lương cho gia đình chúng ta."
Một trăm cân cao lương? Ánh mắt của tất cả mọi người đều lập tức sáng lên.
Phải biết rằng Cố gia có nhiều người, trước khi Phúc Bảo vào cửa, cả gia đình già trẻ lớn bé trong nhà cộng lại cũng đã 20 miệng ăn, giải quyết được lương thực cho hai mươi cái miệng ăn này mỗi ngày là cả một vấn đề lớn, chưa kể bọn trẻ còn phải đi học, gánh nặng quá lớn.
Cao lương là một loại hạt thô, có thể làm thành cơm cao lương hoặc là miến cao lương, tuy ăn không ngon, nhưng dù sao cũng là lương thực, người nông thôn chỉ cần có thể ăn no bụng là được, giờ một trăm cân lương thực này giống như món quà từ trên trời rơi xuống với Cố gia, sao có thể mất hứng được?
Lúc này, đến Miêu Tú Cúc cũng thả lỏng cơ mặt ra: "Vậy thì tốt quá rồi! Lãnh đạo xã quan tâm đến quần chúng, biết người dân chúng ta khó khăn, Hữu Phúc nói có đúng không. Giờ nhà ai cũng nghèo, chỉ thiếu cái ăn, được cho một trăm cân hạt cao lương cũng đủ cho đứa nhỏ này ăn một khoảng thời gian, thím cũng không đến mức bạc đãi con bé, đúng không?"
Trần Hữu Phúc nhìn cô bé đứng ở cạnh đấy, mi mắt tinh tế xinh xắn, ánh mắt nhu thuận, mi mắt rũ thấp xuống, dáng vẻ như mặc cho người làm thịt.
Anh ta thầm thở dài trong lòng, haizzz, đứa bé này đúng là đứa bé ngoan, đáng tiếc là mệnh khổ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT