"Nếu không còn vấn đề gì, hiện tại lập tức được xuất phát!"

Sau khi đám tử đệ Bùi thị trong sảnh đường nghe xong, vẻ mặt mỗi người mỗi khác nhau, đều vô thức nhìn về phía mấy người gia chủ, tông tử, gia lão.

Trên mặt Bùi Tuyên lộ ra vẻ khó khăn, vội ho một tiếng: "Trịnh đạo hữu, dù sao thì Ngô Đình Hi kia cũng từng là đệ tử quý tông, lại là đệ tử thân truyền của La trưởng lão. Bùi mỗ nghe nói tu vi của hắn ta đã tới Luyện Khí tầng bảy, mà thực lực của tử đệ tệ gia lại quá kém, làm vậy..."

"Ngươi yên tâm!" Trịnh Kinh Sơn từ tốn nói, "Trước mắt Ngô Đình Hi đã bị trọng thương, tu vi mười không còn một, ngay cả tu sĩ mới bước lên con đường tu đạo cũng có thể bắt được hắn ta. Hiện tại hắn ta đã là chó nhà có tang, tuyệt không dám chủ động thò đầu ra!"

Bùi Tuyên thở phào, nhìn đám tử đệ khắp xung quanh sảnh đường: "Các ngươi đã nghe rõ chưa? Ai dám chậm trễ, làm hỏng đại sự của Trịnh đạo hữu, đừng trách bổn gia chủ vô tình!"

Nói xong, hắn ta bấm niệm pháp quyết, trong sảnh đường xuất hiện một bóng người, là một ra khuôn mặt nham hiểm, ánh mắt lạnh lùng. Hắn ta giới thiệu, "Đây là kẻ phản bội Thánh tông Ngô Đình Hi, nếu phát hiện tung tích của tên này tuyệt không thể chậm trễ, phải mau chóng gửi tín hiệu cầu viện gia tộc. Đến lúc đó Trịnh đạo hữu sẽ chạy tới bắt đối phương!"

Đám tử đệ Bùi thị ở đây đồng thanh nói: "Cẩn tuân mệnh lệnh của gia chủ!"

Bùi Tuyên gật đầu: "Còn không mau lên đường?"

Thấy những người khác đều đã xoa tay lui ra ngoài, Bùi Lăng cũng vội vàng giả ra vẻ cực kỳ kích động, lẫn trong đám người đi ra cửa.

Sau đó hắn di động bước chân, không chút dấu hiệu đi tới phía trước nhất đoàn người.

Hắn đã nghĩ kỹ, đợi lát nữa sau khi ra khỏi thành, tất cả mọi người đều đi về phía Nguyên Mỗ sơn, còn hắn sẽ lặng yên rời đi, viễn độn ngàn dặm!

Dù gì hắn cũng đã mang theo đủ đồ trọng yếu, có thể chạy trốn bất cứ lúc nào.

Cũng may hiện tại Trịnh Kinh Sơn còn chưa biết có người xông vào gian phòng của hắn ta trộm đồ, đợi lát nữa trở về vừa nhìn... Nhất định hắn ta sẽ còn lạnh lùng hơn!

... Nhìn theo đông đảo tử đệ Bùi thị rời đi, Bùi Tuyên mỉm cười nói với Trịnh Kinh Sơn: "Trịnh đạo hữu, gần nhất tệ phủ vừa thu được một ít linh trà, không biết đạo hữu có nhã hứng đánh giá một hai?"

"Không cần." Trịnh Kinh Sơn lại đứng lên, hờ hững nói, "Ta phải quay về Bích Ngô viện một chuyến, ý tốt của Bùi gia chủ ta xin ghi nhận."

Hắn ta vội vã tới Bích Ngô viện, lại không tới gian phòng của mình mà đi tới một tịnh xá càng kín đáo hơn phía sau.

Bên ngoài tịnh xá lịch sự tao nhã, dưới mái hiên còn treo một chuỗi chuông gió. Chuông gió đung đưa theo gió, mái tranh bốn phía rủ xuống, trúc xanh lắc lư, cảnh tượng an nhiên.

Chỉ có điều nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, rõ ràng chuông gió này được dùng từng cái đầu lâu độc lập tạo thành, phía trên hư huyễn ra vô số mặt người vặn vẹo giãy giụa, như đang gào rú không tiếng động.

Dù là Trịnh Kinh Sơn đã tới Trúc Cơ, nhưng mỗi khi không cẩn thận liếc qua hắn ta vẫn cảm thấy choáng váng một trận.

Hắn ta tranh thủ thời gian tĩnh tâm nghiêm thần, chuyển tầm mắt hướng về phía mặt đất. Đi tới ngoài cửa tinh xá, hắn ta cung kính thi lễ. Còn chưa mở miệng, bên trong đã truyền tới một giọng nói lạnh lùng hết sức: "Đã tìm được người chưa?"

"Hồi sư tỷ, đã xác định được Ngô Đình Hi đã trốn vào Nguyên Mỗ sơn, đệ tử khác của La trưởng lão cũng đã đền tội, chắc chắn Lục Dục Bí Điển đang nằm trong tay hắn ta." Trịnh Kinh Sơn vội hỏi, "Ta đã để Bùi gia..."

"Phế vật!" Hắn ta còn chưa dứt lời đã bị ngắt lời, người trong phòng lạnh lùng quát lớn, "Bản tọa không có nhiều thời gian để tiêu hao ở đây như vậy! Ngươi cũng đừng nhàn rỗi, mau đi tìm đi! Trong vòng ba ngày nếu không tìm được Lục Dục Bí Điển, bản tọa sẽ rút hồn phách của ngươi luyện khí!"

Sắc mặt Trịnh Kinh Sơn kịch biến, lập tức quỳ xuống: "Vâng!"

Một lát sau, không thấy người trong phòng phân phó gì thêm, lúc này hắn ta mới đứng dậy, thận trọng lui ra ngoài.

Ra đến bên ngoài, hắn ta chỉ cảm thấy trên lưng đã túa một lớp mồ hôi lạnh.

Hắn ta nghiêng đầu liếc nhìn phòng mình, hơi do dự một hồi cuối cùng cũng không dám nán lại thêm. Thậm chí hắn ta còn không kịp chào hỏi Bùi gia đã vội vàng rời đi, tiến thẳng tới Ngoại Mỗ sơn!

Cùng lúc đó, Bùi Lăng nhân lúc đoàn người đi qua một rừng cây đã thuận lợi thoát thân.

Nguyên Ngoại sơn ở phía bắc Lộc Tuyền thành. Hắn ta ra khỏi rừng cây, nhận rõ phương hướng sau đó tiến thẳng về phía tây nam. Đây là một cánh đồng bát ngát, sau khi đi qua là tới quan đạo, có thể đi thông mấy thành trì khác.

Hắn đã nghĩ kỹ, đầu tiên phải tới thành trì gần đây nhất, nếu sau khi tới đó vẫn chưa bị tóm thì hắn sẽ cải trang một phen, mau chóng chui vào một đội ngũ viễn hành, có thể đi được bao xa thì đi bấy xa!

Tuy Đoán Cốt Quyết cũng không thiên về tốc độ, nhưng sau khi Thiết Cốt đại thành, lực lượng toàn thân cực kỳ dư thừa, bước tiến cũng mau lẹ hơn trước kia không ít.

Bùi Lăng lo lắng Trịnh Kinh Sơn đã phát hiện ra tình cảnh trong Bích Ngô viện, không dám thờ ơ, một hơi chạy hơn một canh giờ. Thấy bốn phía không người, lúc này hắn mới hơi thả lỏng một chút.

Nhưng rất nhanh, hắn đã cảm thấy có điểm gì là lạ.

Có người đang nhìn chằm chằm hắn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play