*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 Diệp Anh nhớ rõ có đoạn thời gian, Diệp Hạ muốn học ba lê, lúc ấy nàng đã thật xinh đẹp thon gọn, thành tích cũng rất tốt, Nàng nói gì ba mẹ đều tán đồng, cho nàng đi huấn luyện múa ba lê. Nhưng nàng không học được mấy khóa, liền vì việc học quá bận rộn mà bỏ.

 Cô không nhớ tên cô gái ấy, nhưng chỉ nhớ cuối tuần kia đã cùng Diệp Hạ về nhà, xem ra bọn họ có quan hệ khá tốt. Sau khi Diệp Hạ bỏ múa ba lê, cũng không bao giờ gặp lại cô gái đó nữa. Cô cũng không quan tâm lắm, rốt cuộc thì lúc đó cô đang bận giảm cân và học tập, ngày nào cũng lo lắng không hiểu sao mình làm việc chăm chỉ vậy mà chẳng có kết quả gì, cô luôn nghĩ rằng mình học không đủ, không đủ... Cô cần phải nỗ lực gấp đôi.

 Diệp Anh nhìn Dương Tố Hân đang điên cuồng tập vũ đạo trong lớp học, cô như thể nhìn thấy chính mình đã từng điên cuồng tập đàn vậy.

 Cô không hiểu tại sao mình từng ghi nhớ rất tốt các nốt nhạc dương cầm, vậy mà không thể chơi được nổi một giai điệu đơn giản, các ngón tay chặn nhau, trí nhớ đoản mạch. Cô ấy cũng vậy, không hiểu tại sao mình đã học múa ba lê từ nhỏ, vậy mà giờ một động tác như Arabesque cũng không thể nhảy nổi.

 *Arabesque: một tư thế cơ thể, khi đó vũ công đứng trên một chân – chân chống – với chân còn lại – chân quay – quay ra và mở rộng về phía sau cơ thể, với cả hai chân được giữ thẳng.

 ----- Hình ảnh ----



 Điều khiến hàng phòng thủ cuối cùng của cô ấy bị phá vỡ không phải những ánh mắt thất vọng xung quanh, mà là sự tuyệt vọng cùng cảm giác bất lực vì không thể đạt được cho dù cô có cố gắng thế nào đi chăng nữa.

 "Phanh——" Dương Tố Hân lại một lần nữa ngã xuống sàn.

 "A! Tớ nhìn cũng thấy đau." Trần Ngư ghé qua cửa, vẻ mặt chua xót nói. "Nếu cứ liên tiếp luyện tập như thế này, cô ấy sẽ chết mất. Xương của cô ấy cũng sẽ bị gãy mất hai cái. Làm sao bây giờ nha?"

 Diệp Anh: "Cậu đi gọi giáo viên qua đây."

 "Nha. Vậy cậu cứ nhìn, tớ sẽ quay lại ngay."

 Trần Ngư chạy đi tìm giáo viên, Diệp Anh gõ cửa rồi bước vào phòng tập nhảy. Nhưng Dương Tố Hân không có chút phản ứng nào trước sự xuất hiện của những người khác, cô ấy cúi đầu ngồi trên mặt đất, hai tay ôm chặt đầu gối.

 【Chậc, thiên phú của Dương Tố Hân thật sự rất tốt, nếu Diệp Hạ tận dụng được, đoàn múa ba lê quốc gia cò thể dễ dàng ra nhập. Bây giờ Dương Tố Hân đã không còn giá trị, cô đến tìm cô ta là để thể hiện lòng tốt vô dụng của mình sao? 】

 ——Vậy ý nghĩa của sự tồn tại của ngươi gì? Tạo ra các nữ thần, hay tước đoạt mạng sống của người khác?

 【Đương nhiên là tạo ra những nữ thần hoàn hảo nhất trên thế giới! 】

  ——Các ngươi đã có một Diệp Hạ rồi, sao còn tìm đến tôi?

 【Tôi cảm thấy, Diệp Hạ không phải là nữ thần hoàn mỹ nhất. 】

 ——Vì sao? Muốn chúng tôi cạnh tranh?

 【Tôi chưa thể nói với cô điều này, cô không cần thử tôi. 】

 "Cậu có sao không? Có phải cậu bị ngã đau ở đâu không?"

 Không có phản ứng.

 Diệp Hạ ngồi bên cạnh ngập ngừng hỏi: "Cậu còn nhớ tôi không? Tôi là em gái của Diệp Hạ. Chúng ta đã gặp nhau hai lần rồi."

 Dương Tố Hân cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn cô, dường như cô ấy suy nghĩ một hồi mới nhớ ra Diệp Anh là ai, hai mắt sáng lên, kích động kéo tay cô: "Cậu đưa tôi đi gặp Diệp Hạ được không? Cậu có thể giúp tôi không? Xin hỏi. Diệp Hạ cô ấy đã học múa ba lê như thế nào? Tại sao chỉ cần một vài buổi học mà động tác của cô ấy đã hoàn hảo đến vậy? Còn tôi ngày càng trở nên tồi tệ hơn... Tôi thật vô dụng, giờ đến những động tác cơ bản nhất tôi cũng không thể làm tốt! Cậu có thể để cô ấy dạy cho tôi? "

 "Cậu đi học chỉ để hỏi Diệp Hạ cái này à?"

 "Ừm, nhưng cô ấy bận đến mức tôi không thể cùng trò chuyện." Cô che má đau đớn tuyệt vọng "Tôi thực sự không còn cách nào khác, nên tôi muốn tìm cô ấy..."

 Dương Tố Hân đã tìm rất nhiều giáo viên nhưng không ai có thể giải thích được vấn đề của cô, không ai có thể hiểu được vì sao một vũ công ba lê đầy thiên phú như cô giờ đến một động tác cơ bản cũng không thể tập được. Cô cũng đã thử đến gặp bác sĩ tâm lý nhưng không có tác dụng.

 Diệp Anh có thể hiểu tại sao Dương Tố Hân lại trở nên như vậy. Khi người ta có thiên phú cùng sở thích nhất định sẽ có cảm xúc đặc biệt, khi cảm nhận được cảm xúc đặc biệt do năng lực mà thiên phú mang lại đấy lại đột nhiên mất đi loại thiên phú này và trở thành người bình thường, không ai có thể chịu được những đả kích và chênh lệch. Bất lực nhìn bản thân dần mất đi năng lực, trở nên bình thường từng chút một.

 Giống như một thiên tài ngã từ trên cao xuống.

 Nếu thiên phú của cô ấy có thể trở lại —

 【Không thể nào, những thứ đã bị đoạt chỉ có thể lấy lại bằng cách đoạt. Cho dù Diệp Hạ ngồi mốc meo ở một góc, chỉ cần cô ấy muốn 'sử dụng', cô ấy sẽ luôn là vũ công ba lê tài năng nhất. Trừ khi Dương Tố Hân cũng có một 'hệ thống nữ thần'. Đáng tiếc, cô ấy không may mắn như cô.】

 —— Đừng có nói nhảm. Không có ngươi, cô ấy sẽ không phải chịu đựng điều này. Cô ấy vẫn có thể múa ba lê mà cô thích nhất và trở thành một vũ công ba lê tuyệt vời. Ngươi là bắt nguồn của bất hạnh.

 【Lý tưởng vĩ đại chỉ có thể được thực hiện bằng cách thắng lợi thông qua đấu tranh và hy sinh quên mình.】( Ghi chú: Giovagnoli)*

 *Câu gốc: 【 伟大的理想只有经过忘我的斗争和牺牲才能胜利实现。】(注: 乔万尼奥里)

 —— "Cũng đâu phải ngươi hy sinh, ngươi không hiểu."

 Khi Trần Ngư dẫn giáo viên tới, Dương Tố Hân cuối cùng đã ngất xỉu vì quá phấn khích, cô giáo dường như đã quen với tình huống này nên đã khéo léo gọi xe cấp cứu và thông báo cho gia đình của Duông Tố Hân.

 Trần Dư cau mày nói: "Thật đáng thương."

 Diệp Anh đưa mắt nhìn theo xe cấp cứu: "Đi thôi, đi xem một chút."

 "Cậu còn muốn đi? Chúng ta cũng đâu giúp được gì chứ."

 "Có thể."

 "Nga? Có thể giúp gì a?"

 "Mang đi ám ảnh của cô ấy."

 "?"

 ------------------

 Chap này ta edit không tốt lắm.

 Không biết các nàng có ai nghĩ đến không, nhưng Duy Khách là Duy Khách 99 nhé!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play