Sau khi hỏi rõ thì mới biết đầu đuôi câu chuyện, thì ra là Lam Vong Cơ đã sắp xếp cho Lam Cảnh Nghi ở gần Giang tông chủ để cậu chăm sóc, dẫn đường đến chỗ nghỉ ngơi và làm thêm những việc linh tinh cho hắn ta. Hôm nay, mỗi một vị nào tổ chức cuộc thảo luận giữa các nhóm gia chủ thì sẽ có thêm một vị đệ tử đi theo dẫn đường, điều phối thời gian, dẫn đến những địa điểm đang còn trống. Đơn nhiên là Giang tông chủ cũng có đệ tử khác đến phụ trách, theo lý mà nói thì sẽ không phải cần đến Lam Cảnh Nghi, cũng không hiểu tại sao Lam Vong Cơ lại bỏ đi những người vốn đã được sắp xếp từ trước rồi thay cậu vào.
Mọi hạng mục công việc đã được chuẩn bị từ sớm, nhưng Lam Cảnh Nghi lại phải rơi vào cảnh không trâu bắt chó đi cày*, nên chắc chắn cậu sẽ phạm lỗi sai. Sáng nay ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, cậu đã thấy thần sắc tồi tệ của Giang tông chủ một lần, chỉ sau một hai canh giờ, Lam Cảnh Nghi đã phạm hai sai lầm, lần đầu là dùng nước nguội pha trà, lần hai là dẫn đám người bọn họ đến lộn khu nghỉ ngơi của thế gia khác. Mặt Giang tông chủ đã bắt đầu đen như cái đáy nồi.
*Không trâu bắt chó đi cày: Bắt người khác làm một công việc không phải sở trường của họ.
Cũng may, mặc dù Giang tông chủ có bộc phát cơn giận vài lần nhưng vẫn cố nhịn xuống. Lúc dùng bữa trưa, Giang tông chủ cứ nhìn chằm chằm sau lưng cậu một hồi lâu khiến lưng cậu chảy không ít mồ hôi lạnh, đang chuẩn bị kiếm cớ chạy đi thì Giang tông chủ lại thở dài gọi cậu lại, sau đó nói "Hỏi ngươi vài chuyện...nếu ngươi thành thật trả lời thì ta sẽ xóa bỏ mọi sai lầm ngày hôm nay của ngươi, còn không thì với gia quy nghiêm khắc của Lam gia, ngươi nhất định sẽ bị chép phạt một hồi lâu ở Tàng Thư Các"
Lam Cảnh Nghi còn có thể làm gì chứ? Tết cũng gần đến rồi, cậu mà bị chép sách hai tháng thì chẳng phải sẽ bỏ qua ngày tốt sao, vậy nên cậu cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Lúc Ngụy Vô Tiện nghe Lam Cảnh Nghi nói tới đây thì cũng đã hiểu ra mọi chuyện, hắn nhớ đến sắc mặt tối hôm qua của Lam Vong Cơ, hắn cảm thấy có chút vui mừng nhưng cũng có chút bất lực, hắn thở dài nói "Giang Trừng muốn hỏi về chuyện của ta"
Lam Cảnh Nghi gật đầu nhưng rồi lại nhanh chóng lắc đầu, cậu vỗ ngực cam đoan "Không phải cái gì con cũng nói đâu"
Giang tông chủ hỏi Ngụy Vô Tiện bị bệnh gì, tình hình gần đây thế nào, Lam Cảnh Nghi cũng không biết rõ nguyên nhân Ngụy Vô Tiện bị bệnh, cậu chỉ nghe nói là do di chứng của thuật hiến xá để lại, sau đó cậu nói về tình hình căn bệnh của Ngụy Vô Tiện trong năm nay. Sau đó Giang tông chủ lại hỏi, Ngụy Vô Tiện đã ở Vân Thâm Bất Tri Xứ bao lâu, hắn còn định ở đây bao lâu nữa? Lam Cảnh Nghi ấp úng với câu hỏi này. Cậu có thể nhìn ra được vẻ mặt khó coi của người trước mặt, cậu tùy tiện nói ra câu nào không vừa ý thì sẽ như giẫm phải sấm sét. Nhưng do cũng không rõ lắm về vấn đề này thế là cậu thành thật lắc đầu trả lời không biết.
Giang tông chủ hỏi xong thì xua tay đuổi cậu "Không cần đến ngươi nữa, đi đi". Thế là Lam Cảnh Nghi ra khỏi sân với khuôn mặt khổ sở rồi cậu đi đến bẩm báo với Lam Vong Cơ, cậu tưởng là mình sẽ không thoát khỏi sự trừng phạt nhưng Lam Vong Cơ chỉ gật nhẹ đầu, bình thản nói "Về nghỉ ngơi đi". Cho nên sau khi rời Lan thất, lòng cậu vẫn đầy sự bất ổn, cũng không quay về phòng mình mà lại đến Tĩnh thất tìm Lam Tư Truy với Ngụy Vô Tiện.
Thấy đứa nhỏ này sầu não thở ngắn thở dài, Ngụy Vô Tiện cũng cảm thấy đồng cảm, hắn rót cho cậu một ly trà, rồi đưa điểm tâm từ trong hộp cho cậu, sau đó hắn an ủi "Không cần nghĩ nhiều. Lam Trạm sẽ không phạt ngươi...Trong lòng y sẽ thầm khen ngươi làm tốt nữa kìa"
Lam Cảnh Nghi với Lam Tư Truy hoang mang nhìn về phía hắn, Ngụy Vô Tiện liền giải thích cho bọn họ: Tám chín phần là Lam Vong Cơ cố tình sai Lam Cảnh Nghi đi làm chuyện này. Mục đích là để ngăn cản sự tò mò với tính khí nóng nảy của Giang Trừng. Hội nghị có mặt của Huyền Môn Bách gia, Giang Trừng sẽ bận tâm đến mặt mũi nên nhất định sẽ không công kích, nhưng trong lòng hắn ta vẫn luôn có một rào cản, không biết khi nào sẽ bộc phát. Cho nên, không thể để hắn ta mãi tức giận thế được, thế là Lam Vong Cơ sắp xếp người hôm qua đã có mặt trong Tĩnh thất ở cạnh đối phương, đơn nhiên là Lam Cảnh Nghi cũng biết một vài chuyện. Giang Trừng gặp được thì nhất định sẽ phải hỏi thăm. Lam Vong Cơ cũng không sợ Lam Cảnh Nghi nói thêm cái khác, dù sao Lam Cảnh Nghi cũng không biết nhiều chuyện bằng các y sư với mấy trưởng bối trong nhà, Giang Trừng cũng chỉ có thể khai thác một vài chuyện từ cậu, còn lại nếu hắn ta muốn biết thì tự mình đoán. Mà nếu đoán được, thì dù là cảm thấy phẫn nộ hay áy náy thì cũng chỉ khiến cảm xúc của Giang Trừng thêm phức tạp mà thôi, vậy nên trong một ngày rưỡi ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, người này sẽ an phận, ít tranh chấp hơn một chút.
Biện pháp này của Lam Vong Cơ đúng là không tệ. Ngụy Vô Tiện nghĩ, rõ ràng là Giang Trừng không nên tức giận như vậy, hắn ta đừng nên làm ra những chuyện khiến mọi người chú ý như ngày hôm qua. Chỉ là...hắn thở dài: vốn định đợi Thanh Đàm hội kết thúc, dù hắn muốn hay không thì vẫn phải tìm Giang Trừng chào hỏi, giải thích vài câu nhưng có lẽ bây giờ đã không cần nữa rồi.
09/03/2022