Hắn giữ chặt chén trà nóng, nhíu mày tìm cho mình một lý do chính đáng: nói là bạn bè hoặc là khách khanh của Lam thị chăng, nếu truyền ra chỉ sợ khiến người ta chê cười, bạn bè, khách khanh nào mà lại ở cùng một mái nhà với gia chủ của người ta cơ chứ? Nếu hắn có thể tìm một nơi khác để sống ở Vân Thâm Bất Tri Xứ thì cũng không phải là không thể. Nhưng mà Lam Trạm...hắn luôn hiểu rõ suy nghĩ của Lam Trạm: Người khác đánh giá thế nào? Những lời đàm tiếu này có thế nào? Ngụy Vô Tiện vẫn nên ở Tĩnh thất để tiện chăm sóc bản thân.
Lam Vong Cơ không quan tâm nhưng Ngụy Vô Tiện thì quan tâm. Mà lại vô cùng quan tâm là đằng khác. Chi bằng nói, bởi vì hiểu nhau quá rõ, chân thành đối đãi cho nên mới không đành lòng.
Ngụy Vô Tiện thở dài đặt chén trà xuống, hắn chống cằm, nhẹ nhàng đảo mắt quanh những đồ vật trong Tĩnh thất. Năm tháng dần trôi qua, giao tình sâu đậm giữa hắn và Lam Vong Cơ khó mà có thể dùng vài ba câu để diễn tả. Hắn đã nhiều lần nhìn thấy bộ dạng thất thố của đối phương, cũng có không ít lần tranh chấp và chia lìa nhưng hết lần này đến lần khác, trong lòng hắn vẫn cảm thấy người này luôn trong sạch không tì vết, thanh lãnh cao khiết như lần đầu gặp ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, nếu y có thêm một chút ô uế, bị chỉ trích bởi những lời đồn đại thì hắn thật sự không thể nào chịu được.
Không thì, chờ mùa đông qua để thời tiết ấm hơn, thân thể tốt hơn một chút thì hắn sẽ tìm cớ để xuống núi? Ý nghĩ này nảy ra thì hắn liền tự mình bác bỏ: Thân thể của mình như thế nào thì hắn là người hiểu rõ nhất. Dù hắn không phải là một người đang hấp hối nhưng đụng mạnh một cái thì hắn sẽ mất mạng, cái thân thể rách nát này khó mà so được với người bình thường, nếu không có người khác chiếu cố, ngày ngày đưa thuốc, châm cứu mà hắn lại muốn quay về khoảng thời gian tiêu sái một người một ngựa đi khắp thế gian thì có khác gì tự tìm xà treo cổ mình đâu chứ. Hắn vẫn muốn được sống lâu hơn.
Còn nữa, thuật hiến xá này đã mang đến trong lòng Lam Vong Cơ không ít bóng ma, nào là hôn mê nào là phong hàn, nếu hắn lại vì những tiểu tâm tư này khiến bệnh tình khó cứu vãn thì chẳng phải sẽ làm lẫn lộn đầu đuôi, càng khiến Lam Trạm lo lắng hơn sao?
Thế nhưng, ngoài Vân Thâm Bất Tri Xứ thì trên đời này còn chỗ khác để hắn chăm sóc tốt bản thân mình hay không? Ôn Ninh sẽ bằng lòng nhưng mà phong thủy ở bãi tha ma quá kém, ở lâu sẽ tăng thêm âm hàn trong cơ thể...
Ngụy Vô Tiện thở dài một hơi, hắn càng nghĩ thì chỉ làm cho hàng lông mày nhíu chặt thôi. Cho đến khi Lam Vong Cơ quay về Tĩnh thất, sắc trời bên ngoài đã nhá nhem tối. Buổi tối đến lúc đi ngủ hắn vẫn chưa suy nghĩ ra một phương pháp giải quyết hiệu quả nhất.
Bộ dạng này của hắn đã bị Lam Vong Cơ thu vào trong mắt. Tuy nhiên, Lam Vong Cơ chỉ cảm thấy hắn vẫn đang sầu lo về chuyện của Giang Trừng nên y muốn an ủi, nhưng lúc mở miệng thì y lại nhớ ra điều gì đó nên đành im lặng, giả bộ như mọi chuyện vẫn như ngày thường, y phê chữa công văn sau đó tắm rửa rồi nghỉ ngơi. Hoa nến rơi, ánh đèn khẽ động, Thanh Đàm hội lúc sáng đã khiến y hao tổn nhiều tâm trí, không thể nói rằng y không mệt mỏi, muộn phiền...Ngón tay dưới ống tay áo lặng lẽ siết chặt, môi mím nhẹ, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Tắt đèn đi ngủ, không ai nói gì, cả hai đều mang tâm tư riêng cùng nằm trên một cái giường lớn.
09/03/2022