Lam Cảnh Nghi mới đi khỏi một lúc thì hắn đã suy nghĩ lung tung. Những lời đồn về phu nhân gì đó cũng không tính là gì đối với hắn, chẳng qua cũng chỉ là một trò đùa, nhưng nếu muốn nói đến sự ảnh hưởng thì e rằng tất cả đều ảnh hưởng đến Lam Trạm. Nhưng Lam Trạm là Tiên đốc, lẽ ra y nên biết đến những lời đồn này, nhưng y lại không nhúng tay, không can thiệp gì cả...

Ai cũng biết hiện tại Tiên đốc đang ở trong độ tuổi tráng niên*, giống như mặt trời ban trưa vậy, nhưng bên cạnh y lại không đạo lữ. Hắn thấy Lam Trạm cũng không giống như một người đang tìm kiếm nửa kia của mình, chắc chắn y cũng không muốn dùng người bên cạnh mình để tính toán những lợi ích cho gia tộc, cho nên hắn nghĩ, Lam Trạm bỏ mặc những lời đồn đại này là muốn tạm thời giữ được hòa bình.

*Tráng niên: Chỉ người đàn ông ở độ tuổi sung sức nhất.

Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, bây giờ không muốn tìm đối tượng thì phải đợi đến bao giờ? Cũng không thể độc thân cả đời được. Nhưng vị phu nhân ốm yếu được che giấu ở Tĩnh thất bị đồn đại trở nên quá mức đoan trang, kiều diễm, chẳng một cô nương nào lại muốn phu quân của mình có một quá khứ tai tiếng đến mức cả Huyền môn phải bàn tán.

Nghĩ đến đây, Ngụy Vô Tiện không khỏi nhíu mày, hắn vô thức đảo mắt một vòng quanh Tĩnh thất. Mặc dù hắn không thể tưởng tượng ra dáng vẻ vị phu nhân tương lai của Lam Trạm, cũng không biết là người dịu dàng, tuyệt sắc nào mới có thể xứng với có thể xứng với Hàm Quang Quân trạch thế minh châu...Dù vậy nhưng hắn vẫn cố tưởng tượng khi Tĩnh thất này có thêm một vị phu nhân, nhưng cũng chỉ tưởng tượng được chút ít, có lẽ là sau khi Lam Trạm trở về thì sẽ trò chuyện vài câu.

Hắn nghĩ, nếu như là nữ nhân thì cần phải có thêm bàn trang điểm mới, đại khái là sẽ đặt ở gần cái bàn cũ tại phòng ngủ. Ngoài ra thì cần có thêm phòng thay đồ, một nơi để những chiếc váy xinh đẹp với kim chỉ, trước kia hắn cũng đã thấy qua khuê phòng của sư tỷ. Hắn nhìn một vòng Tĩnh thất sau tấm bình phong ở thư phòng, cái chỗ để trường kỷ của hắn vẫn còn chỗ trống.

Nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên Ngụy Vô Tiện cảm thấy ngực mình sinh ra một loại cảm giác khó tả, có chút chua xót ngăn ở cuống họng, khiến hắn cảm thấy không hề thoải mái. Lúc trước bị bệnh hắn cũng bị khó chịu toàn thân, hắn theo phản xạ tính dùng tay vỗ vỗ ngực mình để dễ chịu hơn. Nhưng vừa cúi đầu xuống thì nhìn thấy cái áo choàng đỏ trên vai mình đã rơi xuống cạnh đống chăn. Ga giường đã bị hắn làm cho nhăn nhúm, hai cái gối kê ở đầu giường cách nhau một cánh tay. Sáng nay lúc hắn ngồi ở đầu giường nhìn Lam Vong Cơ sửa sang lại ngoại bào thì hắn lấy gối của mình kê ra sau lưng, sau đó dựa vào cái của Lam Vong Cơ, đến khi xuống giường vẫn chưa thu dọn, vậy nên bây giờ vẫn lộn xộn như cũ.

Trong Tĩnh thất đốt đàn hương nhàn nhạt, ánh nắng mùa thu ấm áp nhẹ nhàng rơi xuống mái hiên cửa sổ. Lọt vào mắt hắn đều là những thứ quen thuộc, cảnh vật im ắng trong ngày mưa phùn và vô tình trở thành một khung cảnh bình thường đối với hắn. Trong lòng Ngụy Vô Tiện thoáng dâng lên một suy nghĩ mông lung, nó như một dòng nước nhẹ nhàng chảy qua làm trôi đi những khó chịu trong lồng ngực, chỉ để lại một ít chua xót mà thôi. Con tim khẽ đập dưới lòng bàn tay, một mảnh ấm áp.

Hắn bị xúc động bởi loại cảm xúc không rõ ràng này, nhưng đến khi hắn chuẩn bị nghiêm túc để phân biệt nó, để giữ lấy một nhịp tim ngắn ngủi kia thì Lam Cảnh Nghi lại hùng hùng hổ hổ chạy tới. Đứa nhỏ này còn chưa vào phòng thì đã hét to ở trong sân "Ngụy tiền bối, đã nói rồi! Mấy đệ tử ở sơn môn đã đi báo cho Hàm Quang Quân rồi"

Bấy giờ Ngụy Vô Tiện mới tỉnh táo lại, hắn đứng dậy rời khỏi phòng ngủ ra bên ngoài đón Lam Cảnh Nghi, hỏi "Thanh Đàm hội thế nào rồi?"

Lam Cảnh Nghi chạy đến mức trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi, cậu thở phì phò nói "Nhiều người quá, con chỉ nhìn thoáng qua thôi, tạm thời thì không có chuyện gì...Con đã nói với Tư Truy, bây giờ Tư Truy đang ở trong Nhã thất, nếu Thanh Đàm hội có tranh chấp gì thì đợi hắn về rồi sẽ biết"

Lúc này Ngụy Vô Tiện mới yên tâm một chút. Tuy nhiên, hội nghị bắt đầu lúc giờ Tỵ sáng nay thì phải đợi tới giờ Mùi mới có thể kết thúc, vẫn còn một quãng thời gian dài.

Năm cái rương gỗ trong sân vẫn còn lấp lánh dưới ánh mặt trời, mấy con thỏ đã gặm sạch phong lan trong bụi. Một lớn một nhỏ ở cửa Tĩnh thất đứng nhìn nhau một hồi, cuối cùng thì Ngụy Vô Tiện thở dài, bất đắc dĩ nói "...Tóm lại, bây giờ nên gọi y sư đến để mang những dược liệu này về dược phòng đi đã"


23/02/2022

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play