Mấy tháng trước trừ túy ở Vân Mộng, hắn ta với Lam Vong Cơ mang theo người rồi chia thành hai hướng, cùng nhau bao vây, tiêu diệt mấy trăm con thủy qủy ở cái hồ nước lớn kia. Mọi chuyện coi như đều thuận lợi, nhưng khi sắp hoàn thành công việc thì hắn ta nghe thủ hạ báo lại, nói là không biết Tiên đốc đã nhận được tin gì mà lại vội vã rời đi. Hắn ta bàng hoàng đến mức run cả tay, xém chút nữa là để mất mấy con mồi, lúc này hắn nổi giận đùng đùng mắng vài câu, nói là muốn quay lại tìm Lam Vong Cơ để tính sổ. Sau đó, nhờ sự giúp đỡ của các đệ tử Lam thị còn lại, bọn hắn đã giải quyết được thủy quái, khi về Liên Hoa Ổ thì hắn ta mới nghe chuyện ở Cửu Long sơn, so với chuyện trừ túy thì chuyện này còn nguy hiểm hơn vài phần, thế là sự tức giận của hắn giảm bớt một chút.

Lại qua ít ngày, lúc hắn ta đang nghỉ ngơi ở sân tập thì vô tình nghe thấy mấy đệ tử với gia phó hào hứng nói đến chuyện tiên đốc phu nhân kia: Không biết là tuyệt sắc nhà nào, lại có tri thức, lễ nghĩa, nghe nói dù thân thể không tốt nhưng lại có thể trừ túy. Nhưng mà Hàm Quang Quân là người thế nào mà lại thản nhiên để cho nữ tử trừ túy vậy chứ. Lúc đầu Giang Trừng không thèm tin những chuyện này, nhìn Lam Vong Cơ giống như là một kẻ sống đời độc thân chẳng khác gì hòa thượng cả, chuyện y cưới vợ thành gia này mà có đánh hắn ta thì hắn ta cũng chẳng tin. Nhưng bên ngoài đồn đại đủ thứ chuyện, không ít chi tiết giống với suy nghĩ của hắn ta. Nhất là chuyện Lam Vong Cơ đang trừ túy với hắn thì bỏ đi, sau đó hắn ngẫm lại điều này, thật sự là chẳng có chút gì giống với tính cách của y, nhất định là có nguyên do ở phía sau.

Mà thân thể của vị phu nhân kia không tốt, sau khi trở về từ Cửu Long sơn thì bệnh một thời gian, Lam Vong Cơ cũng bị phân tâm khi trừ túy ở Vân Mộng, y đã không thể chiếu có cho người kia thật tốt. Về tình về lý, hắn ta đều có một phần trách nhiệm, hắn vẫn nên tới cửa xin lỗi thì hơn.

Đơn nhiên Giang Trừng cũng không phủ nhận rằng tính hiếu kì của mình chính là một trong những nguyên do lớn nhất. Theo lời Kim Lăng, đám đệ tử Lam thị xuất sắc như vậy đều là nhờ quyển sách của người trong Tĩnh thất kia. Bây giờ quyển sách kia đã được lưu truyền rộng rãi trong đám tiểu bối, hắn ta cũng đã xem qua, thế là khó nén được phần tò mò đối với vị nữ nhân tài hoa này. Có thêm một mối quan hệ, chắc sẽ không thiệt thòi đâu.

Mặc dù lần này tới xin lỗi có hơi đường đột nhưng hắn ta có lý do cũng có tự tin. Bên trong lễ vật có không ít đồ tốt. Ví dụ như huyết linh chi 500 năm, băng tuyết liên 700 năm và cả một rương linh đan thượng hạng. Nhìn những lễ vật này, hắn ta cảm thấy lần hành động không có gì là không ổn.

Thế là Giang Trừng cầm kiếm nhanh chóng tiến về phía trước, đám đệ tử Lam gia ngăn lại cũng vô dụng, đành phải lảo đảo đuổi theo để dẫn đường. Đi ngang qua một cái đình viện nhỏ tao nhã, thì thấy trong hồ vậy mà lại trồng hoa sen, cũng không phải chủng loại quý hiếm gì nhưng lại được chăm rất tốt. Nó còn được thi triển pháp thuật lên nữa, trong cơn gió thu lạnh này mà vẫn đang nở rộ. Hắn ta nghĩ, lần trước hắn tới đây làm gì có chuyện như vậy.

Hắn ta lại nhớ tới con thỏ trong ngực Lam Cảnh Nghi, thầm nghĩ: Hoa này, thỏ này, Lam Vong Cơ làm vậy là để có được niềm vui của vị nữ tử trong Tĩnh thất kia sao? Hắn ta cũng đã thấy mấy lần, cũng có không ít kinh nghiệm, hắn ta khẳng định: Nữ nhân không yêu thích gì hơn những thứ xinh đẹp, đáng yêu này. Giang Trừng bật cười trong lòng, cảm thấy vị Hàm Quang Quân trạch thế minh châu, quân tử trong sáng gì đó cũng chỉ là một người bình thường khi lấy lòng nữ nhân mà thôi.

Đệ tử Lam thị cúi đầu dẫn đường, một đoàn người xuyên qua đình viện, đi tới một con đường hơi vắng vẻ. Cuối đường xuất hiện một góc sân, trước cửa có ghi hai chữ 'Tĩnh thất'. Giang Trừng bước nhanh hơn, bỏ lại đám người đang đứng hành lễ phía sau. Cách đó vài chục bước, hắn ta trông thấy một bạch y thiếu niên, chính là người đã ôm con thỏ kia. Thiếu niên kia giơ con thỏ lên cho người bên trong xem rồi vui vẻ nói "Ngụy tiền bối"

Giang Trừng còn chưa kịp phản ứng thì đã thoáng nhìn thấy một nhan sắc cực diễm ở sau cánh cửa, vươn tay ra nhận lấy con thỏ. Người kia thật sự quá chói mắt, khoác lên mình chiếc áo choàng lông cáo đỏ rực, dù chỉ lộ ra một góc áo nhưng cũng làm nổi bật được màu sắc ảm đạm của Vân Thâm Bất Tri Xứ. Mà Giang Trừng cũng đã nhanh chóng phát hiện ra nguyên liệu dùng để làm chiếc áo choàng kia chính là lông của Tam vĩ huyền hồ mà hai đệ tử Cô Tô kia săn được, vậy nên hắn ta chắc chắn rằng đây chính là người trong những lời đồn đại kia.

Người nọ mặc áo dày cộm chỉ lộ cổ tay trắng trắng xanh xanh, thân hình gầy gò, quả nhiên là một người yếu ớt. Giang Trừng đưa tay ra hiệu cho những người sau mình đừng tiến lên nữa, khi cách khoảng tầm hai mươi ba mươi bước thì hắn ta định lên tiếng chào hỏi. Nhưng hắn còn chưa kịp hành lễ xong thì người mặc áo choàng đỏ ngồi sau cánh cửa đã nghe thấy tiếng động nên liền quay đầu nhìn sang.

Giang Trừng còn chưa hành lễ xong thì toàn thân hắn ta cứng đờ, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không thể quen thuộc hơn.

"Sao...Tại sao lại là ngươi?!"


23/02/2022

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play