Sau khi rời khỏi Tĩnh thất, Lam Vong Cơ liền đi đến Nhã thất, y muốn xem thử công việc sắp xếp hội trường cho Thanh Đàm hội ngày mai. Nhưng y đã tới chậm hơn một chút, Lam Hi Thần đã tới trước rồi, hắn đang nói chuyện với mấy đệ tử Lam thị đang chuẩn bị sắp xếp. Lam Vong Cơ đứng từ xa nhìn xem, không khỏi cảm thán: Huynh trưởng xử lý việc này rất thuần thục.
Đấy cũng là điều đơn nhiên, năm Kim Quang Dao còn là Tiên đốc thì Lam Hi Thần vẫn thường đi qua hỗ trợ, do vậy hắn hiểu rõ từng quá trình. Lam Vong Cơ nhớ tới khoảng thời gian mình mới làm Tiên đốc, năm ấy Thanh Đàm hội vẫn phải tổ chức. Y không có chút kinh nghiệm nào nên đành nhớ lại những lần Lam Hi Thần đã từng chuẩn bị qua, lần đầu tiên y chuẩn bị cho Thanh Đàm hội cũng coi như tạm đầy đủ. Từ đó về sau, từ từ y cũng dần hình thành thói quen với những việc ấy. Quen việc đi thẩm tra đối chiếu những danh sách rườm rà, quen nói những lời đối đáp xã giao, quen với việc cân nhắc giữ hay bỏ, cũng quen với việc ngồi ở một vị trí cao và nhận lấy những gương mặt cung kính của các thế gia.
Ánh nắng ấm áp buổi sáng, y vô thức nhìn quanh một vòng, những hành lang dẫn đến các cánh cửa được quét dọn không tì vết, màn che và những chiếc chuông bạc khẽ lay động theo gió, Vân Thâm Bất Tri Xứ được bao quanh bởi núi cao mây mù, trước giờ vẫn luôn thanh tịnh và an bình. Chỉ có, những tiếng trò chuyện nho nhỏ của các đệ tử Lam thị đang đi tới đi lui đang bận rộn làm nhiệm vụ. Có người đi ngang qua y thì dừng lại một lát, cúi người nói "Hàm Quang Quân". Lam Vong Cơ gật đầu đáp lễ, đưa mắt nhìn bọn họ vội rời đi, như bước vào trần thế.
Sau đó Lam Vong Cơ thu hồi ánh nhìn, để tay ra sau lưng như thường ngày rồi y chậm rãi bước đến chỗ huynh trưởng mình. Lúc này Lam Hi Thần mới chú ý đến y, hắn thuận tay đem danh sách đưa cho y để thẩm tra đối chiếu lần nữa, khi y xác nhận không có sai sót gì thì mới đưa lại cho vị đệ tử bên cạnh. Sau khi vị đệ tử kia hành lễ rời đi thì Lam Hi Thần mới giật mình, thấy gần giữa trưa Lam Vong Cơ mới đến đây, hắn liền hỏi "Vong Cơ, sao hôm nay đến hơi muộn vậy?"
Lam Vong Cơ cứng đờ người, không đáp lại.
Đơn nhiên Lam Hi Thần hiểu rõ đệ đệ mình, lại nói, một ngày trước khi Thanh Đàm hội tổ chức mà còn có thể khiến Vong Cơ dậy muộn, bỏ qua toàn bộ Huyền Môn, duy nhất chỉ có một mình Ngụy công tử thôi. Hắn vốn nghĩ rằng thân thể Ngụy công tử có vấn đề gì, nhưng nhìn biểu hiện của người trước mặt cũng không có chút gì lo lắng mà chỉ mang theo một vẻ thẹn thùng.
Điều này không hề bình thường. Trong đầu vị huynh trưởng này nhanh chóng lóe lên vài suy nghĩ: Thẹn thùng, Ngụy công tử, sáng sớm, Tĩnh thất...Lam Hi Thần vội vàng bắt lấy một suy nghĩ vừa thoáng qua, sau đó hắn lập tức mở to hai mắt nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ đang im lặng, vẻ mặt của y giống như đang ngầm thừa nhận vậy. Có khả năng không? Trong đầu hắn có nhiều suy nghĩ đang quanh quẩn: Cũng không phải không có khả năng, dù sao, Vong Cơ cũng đang trong độ tuổi huyết khí phương cương*. Hắn đã phải tốn nhiều công sức để kìm nén sự ngạc nhiên trong lòng mình.
*Huyết khí phương cương 血气方刚: độ tuổi tinh lực tràn đầy, nhiệt huyết.
Hai người đứng cạnh nhau trước cửa Tĩnh thất, nhất thời chẳng ai nói chuyện, có một bầu không khí lúng túng khó diễn tả bằng lời bao trùm xung quanh. Lam Hi thần chần chờ một lát, trong lòng hắn vẫn quan tâm đến đệ đệ nhiều hơn là lo lắng đến những chuyện khác. Phần lớn là hắn muốn gần gũi với đệ đệ hơn, cũng như muốn bù đắp cho những chuyện của quá khứ, hắn ấp úng "Chuyện này, cũng chỉ là... nhân chi thường tình*, không thể tránh khỏi"
*Nhân chi thường tình 人之常情: những loại tình cảm bình thường của con người.
Lam Vong Cơ hơi bất lực nhìn huynh trưởng mình, sợ rằng nếu mình tiếp tục im lặng thì người này sẽ nói thêm những điều kì quái khác, vậy nên y liền mở miệng chuyển chủ đề "Sau này sẽ không đến trễ. Sáng nay làm phiền huynh trưởng quan tâm rồi. Chuyện chuẩn bị cho Thanh Đàm hội còn vấn đề gì nữa không?"
Lúc này Lam Hi Thần mới không nghĩ về những tâm tư đó nữa, hắn suy tư một lúc, rồi nhớ tới lúc vừa ra khỏi Hàn thất thì hắn gặp hai đệ tử phụ trách việc tiếp nhận các lễ vật do các nhà khác gửi đến. Lúc đó hắn chỉ nhìn thoáng qua nhưng lại phát hiện ra có vài chuyện ngoài dự định. Dù sao thì đây cũng là lần đầu mà hắn tham dự Thanh Đàm hội do Vân Thâm Bất Tri Xứ tổ chức, hắn sợ có điều gì đó không rõ ràng ở đây nên liền hỏi Lam Vong Cơ "Số lễ vật mà Bách gia đem tới khi tham dự Thanh Đàm hội...Có vài thứ được đưa thẳng đến Tĩnh thất sao?"
Lam Vong Cơ gật đầu "Chủ yếu là dược liệu với đồ bổ"
Lam Hi Thần đã hiểu, biết trưởng bối trong nhà đã ngầm thừa nhận chuyện này nên hắn cũng không cần phải nhiều lời nữa. Nhưng khi nói đến dược liệu thì trong đầu hắn lại tự giác hiện lên hình ảnh Ngụy Vô Tiện trong phòng ngủ Tĩnh thất mang một dáng vẻ yếu đuối, khoác lên mình cái áo choàng thật dày giữa những làn khói trắng của lò thuốc. Hai người bọn họ rời khỏi Nhã thất rồi đi đến Lan thất. Gió thu xuyên qua căn phòng, làm lay động cái màn che đang rũ xuống. Lam Hi Thần khẽ thở dài "Qua một thời gian nữa thì trong núi sẽ là mùa đông, sẽ là một quãng thời gian rất gian nan...mấy năm trước ta có nghe nói ở vùng Lạc Ấp* có một vị danh y rất có tiếng, chi bằng khi Thanh Đàm hội kết thúc thì mời vị đó đến Cô Tô một chuyến, xem cho Ngụy công tử"
*Lạc Ấp (洛邑): thành phố Lạc Dương ngày nay của Trung Quốc.
Lam Vong Cơ không có lý do gì để từ chối, y chân thành nói "Làm phiền huynh trưởng rồi. Ta thay mặt Ngụy Anh cảm ơn huynh"
Lam Hi Thần khoát tay cười nói "Sao lại cảm ơn? Ta còn hy vọng tháng sau có thể cùng hắn gặp mặt sau một năm đã qua"
17/02/2022