Cái áo choàng mà Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi đặt ở tiệm vải kia đã làm ròng rã trong hơn một tháng, chờ đến khi lấy được cũng đã là tháng mười cuối thu. Sương lạnh, đặc biệt là ở trong núi, bình thường thì đệ tử ở Cô Tô vẫn còn phải mang áo choàng khi ra ngoài, chứ đừng nói đến Ngụy Vô Tiện vẫn còn đang dưỡng thương. Thế là Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi mang áo choàng kia đến rồi lập tức đi vào Tĩnh thất, người chẳng biết chút nào về chuyện này – Ngụy Vô Tiện vừa mừng vừa sợ "Các ngươi sao lại... sao lại đưa cái này cho ta?"

Hai người kể lại chuyện trong cuộc săn bắn lần trước, bao gồm những lời đề nghị trước lúc săn bắn của Hàm Quang Quân, chuyện ba người hợp sức cùng nhau đi săn Tam vĩ huyền hồ, rồi dùng tiền riêng hàng tháng của bọn họ để đặt làm cái áo choàng này. Ngụy Vô Tiện cảm thấy cái áo choàng trên tay mình quý giá vạn phần, nặng trĩu biết bao tâm ý của bọn tiểu bối, làm cho người khác không có suy nghĩ từ chối. Đồng thời lại nghĩ tới cuộc nói chuyện trước khi đi ngủ hôm đó với Lam Vong Cơ, hắn không khỏi lắc đầu bất lực: Làm sao mà Lam Trạm lại nghĩ ra biện pháp này để cho bọn tiểu bối giảm bớt áp lực vậy?

Cũng không phải không tốt...Ngụy Vô Tiện sờ lên bộ lông mềm mại kia, trong lòng cảm thấy thật ấm áp, vui vẻ đến mức cong cả khóe mắt. Thậm chí còn vui sướng đến nỗi xuống giường mặc cái áo choàng đỏ kia vào, đi dạo một vòng quanh phòng ngủ, hỏi bọn hắn "Đẹp không?"

Đương nhiên là rất đẹp. Tiệm vải kia là tiệm đứng nhất nhì trong thành Cô Tô mà, tay nghề của ông chủ tiệm cũng rất tốt, dù lông cáo không quá nhiều nhưng tiệm lại rất khéo léo khi dùng những sợi tơ và chỉ đỏ để thêu dệt lên những họa tiết vân văn ở các khe hở của bộ lông, lại làm cho tà áo rủ dài xuống đất. Tĩnh thất mang một vẻ đẹp trang nghiêm cùng sang trọng, nay lại có một người đi đi lại lại trông như một ngọn lửa vậy, làm cho gương mặt tái nhợt vì bệnh kia cũng có một tia ửng hồng, khiến người khác khó mà dời đi ánh mắt.

Lam Cảnh Nghi với Lam Tư Truy nhìn thấy thì vui vẻ, gật đầu lia lịa, ngoài miệng thì lặp lại vài chữ "Đẹp, rất đẹp"

Ngụy Vô Tiện giữ chặt cổ áo, cười với bọn tiểu bối "Ai, đúng là đồ tốt mà, mặc vào một lúc mà đã thấy ấm áp dễ chịu rồi – các ngươi thật có tâm nha"

Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi bị khen đến mức nóng ran cả người luôn, cố mím môi để giữ khóe miệng không cong lên quá mức. Bọn hắn đều cảm thấy quyết định ban đầu quả là chính xác nhất mà. Đang lúc vui vẻ thì Lam Vong Cơ mang hộp cơm về. Một bước vào phòng liền mang theo mùi thuốc.

Ngụy Vô Tiện vừa thấy y thì vô cùng hào hứng mà dang tay ra, hỏi "Lam Trạm, đẹp không? Hai đứa nhỏ nhà ngươi làm cho ta đó"

Tà áo đỏ lướt nhẹ như sóng. Lam Vong Cơ sững sờ với hộp cơm trong tay, chớp mắt một cái, một lúc sau mới định thần lại, khẽ nói "Rất đẹp"

Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm: Người Lam gia trái phải gì cũng sẽ nói hai chữ này sao? Hắn nói "Khen cho có lệ, qua loa như vậy chẳng tốt chút nào. Lam nhị công tử, nói nhiều hơn hai chữ đi"

Lam Vong Cơ đi vào phòng ngủ, đem đồ ăn và thuốc đặt trên bàn, vươn tay sửa cái áo bị lệch ở vai hắn, sau đó rủ mắt xuống, nghiêm túc đối diện với ánh mắt của hắn "Rất hợp với ngươi"

Ngụy Vô Tiện sững sờ, định trêu chọc tiếp "Qủa nhiên là nhiều hơn hai chữ, cảm ơn nha" nhưng những lời ấy lại mắc kẹt nơi cuống họng, chẳng thể nói thành lời. Đón nhận lấy ánh mắt dịu dàng kia, hắn cảm thấy từ cổ đến mặt mình đã nóng ran – bộ y phục này giữ ấm cũng tốt đấy chứ. Hắn vô thức cúi đầu để tránh đi ánh mắt ấy, vội vàng áp bàn tay lạnh của mình lên má để hạ hỏa một chút, một lúc sau mới đánh tan bầu không khí im lặng nãy giờ "À, ừm...cảm ơn"

Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi chỉ biết ngồi im không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào sàn nhà, làm như cái gì cũng không thấy, và theo bản năng hai người họ đã cố làm giảm bớt sự hiện diện của chính mình.

Sắc mặt Lam Vong Cơ vẫn như cũ, y không nói lời nào, đỡ Ngụy Vô Tiện về giường, sau đó lấy đồ ăn và thuốc mang qua cho đối phương. Ngụy Vô Tiện sợ thuốc dính vào quần áo nên bưng chén thuốc uống từ từ. Mà Lam Vong Cơ giống như đã nhớ tới chuyện gì, y quay đầu lại nói với bọn tiểu bối "Ngày mai là hưu mộc*"

*Hưu mộc休沐: ngày nghỉ ngơi tắm gội, tương tự như ngày chủ nhật ngày nay.

→Hưu mộc là chế độ nghỉ lễ từ lâu đời của Trung Quốc. Nó tương tự như ngày chủ nhật ngày nay. Hưu mộc đã tồn tại từ thời nhà Hán, vào thời điểm ấy, chính phủ đã lệnh cho các quan chức cứ 5 ngày là nghỉ ngơi gội đầu một lần. Vì các quan Trung Quốc xưa để tóc dài nên phải gội sạch và lau khô trước khi đội mũ lên và bắt đầu vào công việc, có một ngày để nghỉ ngơi cũng rất cần thiết. Đến thời nhà Đường lại đổi thành 10 ngày nghỉ một lần. Thời nhà Nguyên cũng không có gì thay đổi, cho đến triều nhà Minh và nhà Thanh, chế độ này dường như đã bị hủy bỏ. Sau khi thành lập Trung Hoa Dân Quốc, do ảnh hưởng chế độ nghỉ ngơi của phương Tây nên chủ nhật đã trở thành ngày nghỉ ngơi chính thức.

[Tìm trên Baidu]

Đệ tử của Lam thị, cứ năm ngày là được nghỉ một lần, không cần phải lên lớp, phần lớn đệ tử sẽ ở trong phòng đọc sách tu hành. Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi gật đầu, định ngày mai sẽ tiếp tục đến Tĩnh thất. Nhưng Lam Vong Cơ lại nói "Ngày mai không cần đến. Tĩnh thất có chuyện quan trọng cần phải xử lý"

Bọn tiểu bối có chút hoang mang, gần đây cũng đâu nghe nói có chuyện quan trọng gì, bọn họ cùng nhau nhìn về phía Ngụy Vô Tiện. Nhưng Ngụy Vô Tiện đã sớm biết trước điều này, hắn nói với bọn họ "Đừng có mỗi ngày chỉ biết ở trong Vân Thâm Bất Tri Xứ nhàm chán này chứ, hưu mộc thì phải xuống núi chơi đùa, đừng có quan tâm cái gì mà gia quy cái gì mà tu hành nha, ăn một bữa thật ngon, chơi một ngày thật là vui. Ngươi nói có đúng không, Lam Trạm?"

Lam Vong Cơ cũng gật nhẹ đầu phụ họa cho hắn.

Lam Tư Truy nghĩ một hồi, trong lòng cũng đã hiểu rõ: Chỉ sợ cái "chuyện quan trọng" này thật sự là chuyện rất lớn đây mà, vậy nên hai bọn họ tránh đi cũng tốt. Lam Cảnh Nghi thì suy nghĩ đơn giản hơn, cứ vô tư lôi kéo cậu xuống núi vào ngày mai: Nói là gần đây trong thành Cô Tô mới mở một tiệm cơm mới, quán làm đậu hũ thịt cua với thịt hầm măng rất là nổi tiếng luôn, muốn cả hai cùng nhau đi thử một chút. Cậu nói đến mức Ngụy Vô Tiện ngồi bên còn phát thèm, Lam Tư Truy vội vàng lấy tay che miệng Lam Cảnh Nghi lại để cậu không nói thêm nữa.

Hai tiểu bối nhanh chóng cáo từ, lúc ra khỏi cửa, Lam Vong Cơ gật đầu nhẹ với bọn họ. Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi cũng gật đầu lại, sau đó quay đầu rời đi. Tất nhiên là bọn họ sẽ xuống núi, tám chín phần cũng sẽ ghé vào tiệm cơm mới mở kia. Nhưng không phải là vì ăn uống mà là có mục đích khác.


10/02/2022

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play