Ngụy Vô Tiện nói hời hợt, trên mặt chẳng có chút gì thay đổi, nhưng ba người kia đều biết được quá khứ của hắn thì đều cảm thấy trái tim mình như đang siết chặt lại. Lam Vong Cơ trực tiếp rời khỏi chỗ ngồi, đến ngồi xuống cạnh Ngụy Vô Tiện, vô thức nắm lấy tay đối phương.
Ngụy Vô Tiện nhìn qua, quay đầu nhìn về phía y cười trấn an một cái, tiếp tục nói "Ta cũng không thể đưa ra kết luận, mỗi người đều có một con đường riêng, có một số việc cần phải tự mình trải qua mới có thể biết được bản thân đang muốn gì. Cuộc sống sau này của các ngươi vẫn còn dài, những lời răn dạy của trưởng bối chẳng qua cũng chỉ là câu chuyện của những người từng trải mà thôi. Ngươi hỏi ta, hỏi Lam Trạm thì sẽ nhận được câu trả lời như vậy, nếu hỏi người khác thì nói không chừng sẽ nhận được câu trả lời khác. Mỗi người đều có những lí lẽ của riêng mình, mà thật sự thì chẳng thể có câu nào có thể trả lời khái quát toàn bộ đạo lý cả, nếu có, vậy tại sao năm đó bọn ta phải khổ sở như vậy?"
Lam Tư Truy mím môi, dường như còn muốn nói gì đó nhưng do dự một lúc vẫn im lặng cúi đầu xuống.
Thấy bộ dạng ủ rũ này của cậu, Ngụy Vô Tiện không khỏi bật cười lần nữa, hắn nhìn qua Lam Vong Cơ đang bên cạnh, nói tiếp "Nếu là Lam Trạm trả lời vấn đề này, y sẽ để cho các ngươi xem hết câu nói kia, nhất định không thể bỏ qua câu quan trọng nhất: Đạo tự tâm trung (đạo xuất phát từ trong lòng). Lệ quỷ thế nào, Sơn thần thế nào, thôn dân thế nào đều quan trọng. Nhưng quan trọng nhất vẫn chính là bản thân ngươi thế nào. Chuyện này không lệ thuộc vào trắng hay đen mà là từ tâm của ngươi, cũng là từ kết luận của chính ngươi. Vậy nên đừng quá gấp gáp, bọn tiểu bối các ngươi vẫn còn một quãng đường dài"
Lam Tư Truy nhẹ gật đầu, tự thấy bản thân đã quá nóng lòng. Hơn hai tháng đóng cửa chép sách, đủ loại suy nghĩ cứ dồn dập va chạm vào nội tâm cậu, giống như là một ngõ cụt chẳng thể thoát ra. Được khuyên bảo một phen như vậy thì cảm xúc đặt nặng trong lòng cậu đã nhẹ nhàng hơn một xíu.
Nhưng trên mặt cậu vẫn có chút vui vẻ, Lam Cảnh Nghi ở bên cạnh lên tiếng "Cái đó, Ngụy tiền bối... nghĩ thế nào?"
Trái tim vừa hạ xuống của Lam Tư Truy lại phải tiếp tục treo cao lên, cậu vội vàng kéo tay áo của Lam Cảnh Nghi rồi trừng mắt nhìn qua. Lam Cảnh Nghi cũng đã biết mình vừa thốt ra một câu thiếu suy nghĩ, sợ là sẽ chạm đến quá khứ chẳng muốn nhắc đến của người trước mặt, nên hốt hoảng nói xin lỗi. Nhưng Ngụy Vô Tiện chỉ sờ sờ lên cái mũi, có hơi không tự nhiên, lầm bầm một câu "Tư Truy... là hài tử ngoan, không giống ta"
Lam Vong Cơ không thích nghe những lời này, nên khẽ siết tay của hắn, Ngụy Vô Tiện lập tức làm vẻ mặt đoan chính. Chỉ là quá nhiều chuyện đã xảy ra trong quá khứ bây giờ nhớ lại có hơi phiền. Hắn nói chậm hơn một chút "Ta đã từng nghĩ rằng trước đây... ta chẳng còn lại gì, mọi cố gắng bỏ qua đều vô nghĩa. Chuyện lúc trước giống như một giấc mộng, quá khứ sẽ mãi là quá khứ...Nhưng cũng không phải vậy"
Hắn nhìn về phía Tư Truy, trong mắt hiện ra một tia cảm xúc rối ren, nhìn một hồi lâu hắn mới nở nụ cười nhẹ nhõm "Mười sáu năm trước, ta bảo vệ già trẻ của Kỳ Sơn Ôn thị ở bãi tha ma, một là báo ân, hai là gìn giữ một ý nghĩa ở trong tâm. Ta thất bại. Ta cho rằng ta đã thất bại...Cho đến mười sáu năm sau, gặp lại ngươi" Ngụy Vô Tiện ngưng một chút, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi "Tư Truy, ngươi chính là ý nghĩa đó"
Mười sáu năm trước, lúc hắn nhảy xuống Bất Dạ Thiên, nếu có người hỏi hắn rằng có làm thế một lần nữa hay không? Thì hắn sẽ nói không. Nhưng đổi lại hôm nay, lại hỏi giống vậy thì hắn sẽ trả lời "Đáng"
Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, đất trời cũng có đạo nghĩa. Vậy nên hắn phi ngựa trong mưa, toàn thân đầy nhiệt huyết, không cam chịu quyết đi tìm một con đường khác. Ở con đường tối tăm này, cho dù chỉ nhìn thấy một tia sáng mờ, cho dù đã mất đi, dù chẳng có nghĩa lý gì, dù chẳng còn ai quan tâm...Nhưng chỉ cần A Uyển, chỉ cần Lam Tư Truy còn sống, mạnh khỏe, vui vẻ thì hắn cũng đã có được một ý nghĩa để an ủi sự cố chấp của mình năm đó.
"Vậy nên" Ngụy Vô Tiện lắc đầu cười nói "Đại đạo đối với ta, đơn nhiên có thiện ác trắng đen. Mà cái gọi là thiện cũng không phải sự mềm yếu bất lực khi bị người khác đè ép...mà bởi vì bản thân ngươi rất kiên cường. Qúa khứ cũng vậy, tương lai cũng thế"
Môi Lam Tư Truy run rẫy, hai mắt đẫm lệ, thật lâu cũng chẳng nói được câu nào. Lam Cảnh Nghi ngồi sát vai cậu, vành mắt cũng hơi đỏ, khoác lấy cánh tay cậu, giúp cậu lau đi nước mắt. Sau đó, Lam Tư Truy lau mũi, sống lưng thẳng tắp, chắp tay trước mặt, cúi người xuống, dập đầu lạy ba cái về phía Ngụy Vô Tiện.
Ba cái dập đầu này khiến Ngụy Vô Tiện hoảng sợ, nhìn thấy trán đứa nhỏ đỏ bừng nên vội vàng kêu Lam Cảnh Nghi giữ cậu lại. Thấy Lam Tư Truy còn thút thít hắn muốn an ủi hoặc trêu ghẹo gì đó chút, nhưng cũng chẳng biết nói gì cho phải. Lời nói chạm đến quá khứ khiến lòng hắn cũng có chút dao động. Vẫn là Lam Vong Cơ chăm chú nắm lấy tay hắn, đem đến cho hắn sự an ủi lặng lẽ, sau đó đợi tiểu bối trước mắt bình tĩnh cảm xúc lại thì y mới mở miệng đuổi người "Ngụy Anh mệt rồi, hôm nay dừng ở đây thôi"
Lúc này Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi mới giật mình phát hiện thời gian đã trôi qua lâu rồi nên đành vội vàng đứng lên hành lễ với hai vị trưởng bối rồi mới rời khỏi Tĩnh thất. Lam Vong Cơ nghiêng đầu nói với Ngụy Vô Tiện "Ta đi tiễn bọn hắn"
Ngụy Vô Tiện gật đầu. Người đi, hắn mới thư giãn xíu, đúng là cảm thấy hơi mệt. Lam Vong Cơ giúp hắn đắp chăn rồi mới bước ra Tĩnh thất, cản hai tiểu bối ở trong sân Tĩnh thất.
Lam Vong Cơ cố gắng giảm nhỏ giọng, nói dăm ba câu chứ cũng chẳng nhiều, chỉ dặn bọn hắn khi dùng [Dạ liệp toản yếu] thì phải chú ý vài chuyện: Không được quá ỷ lại, không được giấu riêng. Và quan trọng nhất, nếu có người hỏi quyển sách này do ai viết... thì không cần chỉ điểm rõ ràng, ám chỉ sơ sơ là được.
Lam Tư Truy đã kịp hiểu ra: Sách này là do Ngụy tiền bối viết. Hàm Quang Quân không muốn bởi vì quyển sách này mà Ngụy tiền bối gặp chuyện, nhưng cũng không muốn công lao của Ngụy tiền bối bị chôn vùi như vậy, cho nên mới để bọn hắn hé lộ mập mờ như vậy. Lam Cảnh Nghi cũng nói "Hàm Quang Quân yên tâm, lúc săn đêm mấy người kia chẳng biết Ngụy tiền bối là ai nhưng chắc chắn sẽ có ấn tượng với một cao nhân như vậy...Vậy nên cứ dùng rồi nói sơ qua là được rồi"
Lam Vong Cơ gật đầu rồi để hai người rời đi. Lúc trở về Tĩnh thất, y phát hiện Ngụy Vô Tiện rúc cả người trong chăn, trên gối chỉ còn sợi dây buộc tóc màu đỏ. Y lo lắng, sợ rằng khi nãy Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi đã đụng đến chuyện thương tâm của hắn. Trước mặt tiểu bối không muốn bộc lộ cảm xúc, hiện tại lại cảm thấy buồn.
Thế là y rón rén bước qua, phát hiện hô hấp của Ngụy Vô Tiện đều đặn. Kéo chăn ra xem thử, người đã thiếp đi từ khi nào.
Lam Vong Cơ thở dài một hơi, nhìn khuôn mặt ngủ say kia một hồi mới chạm vào khóe mắt đỏ ửng. Lòng bàn tay hơi nóng. Những lời đối đáp khi nào trong phòng vẫn lưu lại bên tai, mỗi một câu nói, mỗi một chữ của Ngụy Vô Tiện phát ra đều ghim chặt vào tim y. Đạo tự tâm trung. Y nhỏ giọng thầm thì, trong đầu hiện ra hình ảnh Ngụy Vô Tiện đặt bút xuống viết câu này: Mi nhíu lại, tóc rủ xuống khuôn mặt, cực kì nghiêm túc, lại có một chút bướng bỉnh. Dáng vẻ đó hoàn toàn giống với trước đây, năm đó hắn nghe học ở Cô Tô, chép sách ở Tàng thư các, lúc gặp hắn ở Bất Dạ Thiên, lúc ôm A Uyển ở bãi tha ma, y đều đã nhìn qua cả.
Ngụy Vô Tiện ngủ thẳng giấc, hô hấp kéo dài. Còn Lam Vong Cơ thì lẳng lặng ở cạnh hắn một hồi lâu, cho đến khi sắc trời chuyển tối, người trong mộng tỉnh lại, buồn ngủ mở mắt ra lại thấy y, hắn gọi "Lam Trạm". Lam Vong Cơ đáp lại, vẻ mặt đầy nhu hòa. Hắn nghĩ: Đó là người từ mười sáu năm trước, thị phi trắng đen, đều cùng hắn hướng về một trái tim.
11/01/2022