Một chiều nọ, khi Ngụy Vô Tiện viết mệt rồi, bút trong tay còn chưa buông xuống mà lại dựa vào gối ngủ mất. Áo choàng phủ lên trang giấy, dính vết mực chưa khô, có hơi bẩn. Vừa lúc đó Lam Vong Cơ từ bên ngoài quay về mang theo hộp cơm, sau khi nhìn thầy thì y liền đi thu dọn. Lấy bút trong tay hắn ra, lại lấy tờ giấy đang viết dở ra, đặt sang một bên.
Sắp xếp xong xuôi, y vô thức cúi đầu xuống xem những dòng chữ nguệch ngoạc trên tờ giấy, nhưng không ngờ càng nhìn lại càng nghiêm túc, vô thức siết chặt tờ giấy. Một hồi lâu, y mới lấy lại tinh thần, đem tờ giấy vuốt phẳng rồi quay đầu nhìn người bên cạnh đang ngủ say. Ánh mặt nhuốm những cảm xúc chẳng thể giải thích được.
Giấc ngủ này của Ngụy Vô Tiện kéo dài đến khi mặt trời ngả về phía Tây, lúc hắn tỉnh dậy thì những tia nắng vàng vàng đỏ đỏ đã chiếu vào cửa sổ, bỗng nhiên phát hiện Lam Vong Cơ đang ngồi im bên mình. Trong tay nam nhân kia còn cầm một chồng giấy thật dày. Mỗi tờ giấy đều ngay ngắn, còn có những ký hiệu và sắp xếp, hiển nhiên là y đã đọc từng tờ một.
Lúc này Ngụy Vô Tiện hoàn toàn giật mình, theo phản xạ muốn ngồi thẳng dậy, xém chút nữa là té xuống mép giường. Lam Vong Cơ đỡ hắn, nhíu mày khiển trách "Lỗ mảng"
Ngụy Vô Tiện cười một cái, nhìn vào tay Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ đỡ hắn dựa vào miếng đệm, sau đó mới đưa tới một chồng giấy, nhẹ giọng hỏi "Ngụy Anh...đây là?"
Ngụy Vô Tiện mấp máy môi, chậm rãi nói "Lúc trước ở Cửu Long sơn, ta nói với bọn nhỏ, nếu như bọn hắn có thể tra ra chuyện Sơn thần lấy vợ thì sẽ có thưởng..."
Hắn đang suy nghĩ không biết nói chuyện này như thế nào cho dễ nghe, lại nghe Lam Vong Cơ ngắt lời hắn "Vậy nên trước đó ở Cửu Long sơn ngươi đã suy nghĩ"
Ngụy Vô Tiện nghẹn họng, trợn mắt luống cuống nhìn y, lắp bắp "Ta, ta chỉ là có một ý tưởng, còn chưa giải quyết xong, sợ ngươi không đồng ý, cho nên ta mới..." hắn định tiên trảm hậu tấu* đây mà.
*Tiền trảm hậu tấu 先斩后奏: Chém trước báo sau =>Chỉ những việc làm chưa đợi ý kiến mà đã hành động trước, làm trước rồi sau đó mới nói.
Nửa câu sau Ngụy Vô Tiện ngượng ngùng không nói thẳng, nhưng Lam Vong Cơ đã hiểu rõ những tiểu tâm tư này của đối phương. Sợ y lo lắng, áy náy, không muốn cho nên chờ đến khi viết xong, làm xong thì y sẽ chẳng thể làm uổng phí hết tâm huyết này của hắn.
Trên tay là một chồng bản thảo, chữ viết nguệch ngoạc, với những hình vẽ xấu xí, nhưng Lam Vong Cơ biết rõ giá trị của những tờ giấy này hơn bất kì ai. Nhớ năm đó sau khi vây quét bãi tha ma, di vật của Di Lăng lão tổ bị bách gia tranh giành, giá cả sánh bằng ngàn vàng. Chẳng phải lúc ấy trong tay Nhiếp Hoài Tang có được một phần bản thảo nên mới có phương pháp, chiêu trò nắm giữ bách gia trong lòng bàn tay sao?
Mà thứ trong tay y chính là bản tóm tắt những gì Ngụy Vô Tiện đã học được trong nhiều năm, còn có những thứ bản thân tự tổng kết lại, dùng từ ngữ đơn giản, dễ hiểu nhất để ghi lại. Phải xử lý yêu vậy đối phó tà ma như nào, phải làm sao để giải quyết những chuyện ngoài ý muốn lúc săn đêm: giống như đặc điểm của phệ hồn thú có gì đặc biệt, giống hay khác với phệ hồn thú sơn dã như thế nào? Trình độ quấy phá khác biệt của tà ma, phải chăng là có nguyên do gì đó để gay nên sự khác biệt? Nếu linh lực mất hết hoặc bị âm khí nhập thể thì làm như nào? Những kiến thức giống nhau khi nghe học ở Cô Tô với huyền môn bách gia, những thứ đã được xóa bỏ và bổ sung, so với những kiến thức phải học thuộc lòng kia thì chồng bản thảo này giống như một cuốn sổ tay tiện lợi. Không chỉ đưa ra các vấn đề có thể gặp trong lúc săn đêm mà còn đề ra cách giải quyết. Thậm chí Ngụy Vô Tiện còn vẽ vài cái phù chú cơ bản, gồm cả Triệu Âm kỳ phổ biến hiện nay, cũng là thứ năm đó hắn tạo ra, còn có Triệu Âm phù ngắn gọn hơn nhiều.
Đủ loại mà chi tiết, không gò bó gia quy, chỉ bàn về cách trừ tà ma, an ủi vong hồn, đôi bên có lợi.
24/12/2021