Lam Vong Cơ trầm mặc một lúc, hồi lâu mới chậm rãi mở miệng "Bây giờ hắn...ngoại trừ địa phận của Thanh Hà, thì không ra bên ngoài. Thanh Đàm hội lần trước cũng không tham tham gia, mà ở Hạc sơn đưa lễ đến Vân Thâm Bất Tri Xứ"

Nghe thấy vậy, hắn liền biết Nhiếp Hoài Tang đã thực hiện lời hứa năm đó ở Vân Thâm Bất Tri Xứ. Ngụy Vô Tiện cười nhạt một tiếng "Vậy cũng tốt"

Hắn nhớ tới Nhiếp Hoài Tang một thân ngoại bào sẫm màu năm đó, bộ dáng hành lễ ấy, mặc dù vô tư cầm quạt nhưng cũng không còn là một thiếu niên nữa.

Hắn thở dài, không nghĩ thêm nữa. Ánh mắt lơ đảng lướt qua án thư chồng chất văn thư của Kim gia, Nhiếp gia còn có Giang gia...một bông sen tím nhàn nhạt ở trên bìa. Hắn vô thức hỏi "Giang Trừng...gần đây như thế nào? Còn Kim Lăng thì sao?"

Kim Lăng tạm thời đang là gia chủ của Kim gia, nhưng dù sao tuổi cũng còn nhỏ nên được mấy trưởng bối Kim gia với những gia tộc dưới quyền hỗ trợ. Ngụy Vô Tiện không biết nhiều về chuyện của Kim gia nên sợ Kim Lăng bị ức hiếp. Lam Trạm an ủi "Kim gia có lục đục nội bộ, nhưng sau khi Kim Quang Dao chết, quyền thế của Kim gia bị sa sút, tạm thời cũng bớt hỗn loạn. Kim Lăng bây giờ đã trưởng thành, tự có quyết định của riêng mình, ngươi không cần lo lắng"

Lam Vong Cơ đã nói rõ, Ngụy Vô Tiện cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Còn về phần Giang Trừng, khuôn mặt Lam Vong Cơ bình tĩnh, lạnh nhạt nói "Một năm trước, hắn đã hỏi ta tung tích của ngươi"

"Lúc đó ngươi hôn mê, y sư nói ngươi đã không còn... Ta đoán ngươi không muốn nói cho Giang Trừng, nên đã bịa ra một cái cớ" Lam Vong Cơ rủ mắt. Nói dối là làm trái với gia quy, nhưng nghĩ rồi y vẫn đưa ra quyết định này "Hắn nghĩ rằng hiện giờ ngươi vẫn đang ẩn cư ở phương Bắc để tu lyện"

Lúc này Ngụy Vô Tiện thở dài một hơi, xoa ngực tự nhủ: Tốt tốt. Sau đó tay hắn chậm rãi chuyển xuống bụng, dưới lòng bàn tay là nơi hội tụ kinh mạch đan điền, chỗ này bây giờ đã trống rỗng không còn Kim đan, và tương lai cũng sẽ không thể nào có Kim đan. Nếu Giang Trừng biết được thì nhất định sẽ lại rối rắm thêm, đây cũng là điều mà hắn không bao giờ muốn nhìn thấy – đã tiến về phía trước cớ chi lại phải quay đầu nhìn lại quá khứ.

"Giúp nhiều rồi, Lam Trạm" Ngụy Vô Tiện cười một cách thản nhiên, sau đó nhỏ giọng lẩm bẩm "Bệnh đã đủ khổ rồi, nếu lại phải chịu thêm cái miệng của hắn...ta thực sự không chịu nổi đâu"

Lam Vong Cơ đáp hai chữ ngắn gọn "Sẽ không"

Ngụy Vô Tiện hưởng thụ, hắn cảm thấy cho dù hôm nay trời có thật sự sụp xuống thì người trước mặt vẫn có thể chống đỡ cho hắn, không một nơi nào trên thế gian này khiến hắn cảm thấy an tâm hơn là ở bên cạnh Lam Trạm. Cái miệng của Giang Trừng thì có là gì chứ?

Nhưng mà, Ngụy Vô Tiện ngáp một cái, buồn ngủ hỏi

"Ngươi tịch thu hết sách của ta rồi, ngày mai ta tỉnh dậy thì làm gì đây?"

Hắn nói xong thì mơ màng ôm chăn đi ngủ, nên không biết lúc đó Lam Vong Cơ đã trầm tư suy nghĩ rất lâu, đến giờ Hợi tắt đèn đi ngủ y vẫn còn nhíu mày suy nghĩ: Mỗi ngày Ngụy Anh xuống giường đứng dậy vận động cũng trong thời gian có hạn, mà thời gian còn lại cũng không nên lãng phí ở trên giường ngủ, ngược lại để cho hắn tỉnh táo nhiều cũng không có lợi. Có cách nào để thời gian trôi qua một cách hợp lí mà lại có thể điều dưỡng sức khỏe của hắn cho tốt không?

Thế là ngày hôm sau Ngụy Vô Tiện tỉnh lại thì nhìn thấy bên cạnh phòng có một thanh thất huyền cổ cầm. Thân của thanh cổ cầm kia được làm bằng gỗ xưa, có vài chỗ hơn bị mòn. Nhìn sơ, đây là thanh cổ cầm cũ được chủ nhân bảo quản tốt trong nhiều năm.

Hắn ngạc nhiên "Đây là?"

"Đây là thanh cổ cầm mà ta đã dùng khi còn nhỏ, tuy cũ nhưng rất dễ sử dụng" Lam Vong Cơ nhìn hắn, nói nhỏ "Ngụy Anh...ngày thường không có việc gì, ta sẽ dạy ngươi cầm ngữ, thế nào?"


24/10/2021 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play