"Nhị nguyệt sơ xuân tâm mộng đổng, thập lí lộ hàn mặc chuyên sủng
Nhân đạo trị thiên kim phiến chỉ, tần vấn tương tư tiết đào tiên hồng"
Băng tuyết tan rã, nhiệt độ không khí cũng ấm dần, tình trạng của Ngụy Vô Tiện cũng bắt đầu có những chuyển biến tốt. Lúc đầu xuân, mỗi ngày hắn tỉnh táo được hai ba canh giờ. Nhưng hắn đều tỉnh lại lúc sáng sớm hoặc buổi sáng, buổi chiều học xong, Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi đến thăm chỉ bắt gặp hắn đang ngủ say sưa.
Vất vả mới gặp được Ngụy Vô Tiện tỉnh dậy vào lúc chiều, vẫn còn đang ngáp ngắn ngáp dài ăn cháo do Lam Vong Cơ đưa tới. Một mùi thơm hấp dẫn hòa quyện với hành lá và thịt bầm bay tới, Lam Cảnh Nghi chưa thấy trong phòng bếp làm loại cháo nào như vậy, mắt háo hức rồi lại sờ bụng, giống như là đang đói. Mà mấy tháng qua, đây là lần đầu Lam Tư Truy thấy Ngụy Vô Tiện đang dùng bữa, tò mò hỏi "Ta nghĩ Ngụy tiền bối bình thường đều ăn đan dược..."
Đúng là Ngụy Vô Tiện đã ăn không ít đan dược, mấy loại thuốc quý hiếm khó chế thành đan dược thì hắn phải uống một bát thuốc đắng đó, ngày thường còn ăn Tích Cốc đan, mỗi lần đổ đan ra là chiếm hơn phân nửa lòng bàn tay hắn.
"Cũng không thể uống hằng ngày được, miệng ta nhạt lắm rồi" Ngụy Vô Tiện húp một ngụm cháo, cười nói "Nhìn xem, Hàm Quang Quân nhà các ngươi làm đồ ăn cho ta nè, có ghen tị không"
Cách đó không xa bên trong thư phòng, Lam Vong Cơ cúi đầu không nói, chỉ là hai tai có chút ửng đỏ.
Lam Tư Truy nghe, nhưng cũng không quá hiểu ý của câu nói này, chỉ nghĩ là Lam Vong Cơ chiếu cố thận trọng. Nhẹ gật đầu, hỏi "Mấy buổi chiều gần đây, Ngụy tiền bối không tỉnh, là không thoải mái sao?"
"Không phải, không phải, mấy ngày nay là đều tỉnh dậy buổi sáng, lúc đó các ngươi đều đi học"
"Buổi sáng? Tại sao lại là buổi sáng?"
Ngụy Vô Tiện đang ăn cháo, nhất thời không biết giải thích thế nào. Hắn vô thức nhìn Lam Vong Cơ một xíu, tay đưa tay sờ sờ cái mũi, trong lòng có chút khó khăn. Chuyện này nói ra rất dài dòng.
Hôm đó, bởi vì nửa đêm hắn bị nhiễm phong hàn, hai người ngủ chung giường. Sau đó, Ngụy Vô Tiện cho rằng chuyện này đã qua. Thế nhưng, qua mấy hôm sau, đêm khuya hắn tỉnh lại, thấy Lam Vong Cơ khoác ngoại bào ngồi ở án thư cách đó không xa. Cũng không đốt đèn, nhắm hai mắt ngồi thiền. Hắn vô thức gọi "Lam Trạm"
Lam Vong Cơ lập tức mở mắt ra, đứng dậy đi về phía hắn, hỏi "Chuyện gì?"
"Ta còn có thể có chuyện gì..." hắn mở to hai mắt đang buồn ngủ nhìn y "Ngươi sao lại ngồi thiền lúc nửa đêm, không ngủ được?"
Lam Vong Cơ mím môi không nói, né tránh ánh mắt của hắn. Ngụy Vô Tiện lập tức hiểu được. Ngươi này vẫn luôn không yên lòng vì hắn.
Chuyện này cũng khó trách y, trong lòng hắn chua xót nghĩ. Dù sao lúc trước hắn cũng hôn mê ròng rã một năm trời, sau đó đi ngắm tuyết cũng nhiễm phong hàn. Lam Vong Cơ luôn để mọi chuyện ở trong lòng, không bao giờ chịu nói ra, nặng nề chất chứa, khó được nhẹ nhõm. Đêm khuya cũng không thể yên tâm ngủ, vì vậy ngồi ở một bên trông chừng hắn.
Mặc dù hắn biết Lam Vong Cơ linh lực thâm hậu, thân thể cũng khỏe mạnh hơn hắn nhiều, nhưng cả đêm không ngủ mà ngồi thiền sẽ làm tổn hại đến thân thể. Hắn thấy Lam Vong Cơ im lặng không nói, tấm lưng thẳng tấp kiên trì không lên tiếng, trong lòng thở dài, lẩm bẩm nói "Ta lạnh"
Lam Vong Cơ lập tức sờ đến cái chăn của hắn "Chăn mỏng? Ta đi lấy cái khác..."
Ngụy Vô Tiện ngắt lời y, lùi về sau một chút, chừa ra chỗ trống. Làm động tác giống mấy ngày hôm trước "Ngủ đi" hắn buồn ngủ nói "Lò sưởi Hàm Quang Quân còn tốt hơn chăn nhiều"
Lam Vong Cơ đứng ở bên giường hắn im lặng một lúc lâu, đến khi Ngụy Vô Tiện gần như là thiếp đi mới nghe được tiếng người lên giường. Hắn đem chăn chia ra, thoáng chốc lại nhớ tới chuyện trước đây hắn ngủ cùng Giang Trừng...Sinh thần vào lúc sáu tuổi hắn cùng Giang Trừng chơi đến mệt mỏi, trước khi ngủ còn uống không ít canh, thế là nửa đêm tiểu ngay trên giường. Thân là hảo huynh đệ tự nhiên sẽ giúp nhau che giấu chuyện mất mặt này, vì vậy hai người bọn họ quyết định cùng chen chúc trên một chiếc giường, sáng sớm thì lặng lẽ đi giặt ga giường. Nhưng mà, tướng ngủ của tiểu tử Giang Trừng này không tốt lắm, chân thì giẫm lên đùi hắn, lúc ấy hắn còn muốn chọc tức Giang Trừng. Cũng không nghĩ hơn mười năm sau mình lại cùng ngủ với một người khác trên một chiếc giường.
Nhưng Lam Vong Cơ cũng không phải là người khác, nói đúng ra đây cũng không phải lần đầu tiên hai người họ ngủ cùng nhau. Ngụy Vô Tiện ngáp một cái, lẩm bẩm "Ngày mai lấy thêm cái gối nữa", sau đó cũng không trở mình, đối mặt với Lam Vong Cơ ngủ say sưa. Mùi đàn hương trên thân người kia ấm áp bao bọc lấy, tiến thẳng vào mộng của hắn.
Ngày hôm sau, Lam Vong Cơ thật sự cầm thêm cái gối còn có cả chăn mang đến giường. Ban ngày đối phương xử lý công việc ở Hàn thất, là thời gian Ngụy Vô Tiện độc chiếm cái giường lớn, thay phiên lăn lộn trên hai cái gối, chăn mền cũng xếp lại để ở bên, có người chia sẻ mới ý thức được cái giường này rất lớn. Nhưng mà, Hàm Quang Quân, cái người này thời gian làm việc nghỉ ngơi cũng quá là có quy luật đi, buổi sáng tỉnh dậy, hắn sẽ cảm thấy hơi ấm xung quanh bị rút đi. Đôi khi người đi hắn còn ngủ tiếp nhưng cũng có khi là dứt khoát tỉnh lại. Một tới hai đi đã thành thói quen vào lúc sáng, thời gian tỉnh táo cũng dần dần được cố định.
Ngụy Vô Tiện ho khan hai tiếng, giải thích với Lam Tư Truy "Nghỉ ngơi đúng giờ giấc cũng có lợi cho thân thể mà"
Lam Tư Truy tin, gật đầu nói "Cũng đúng. Sắc mặt Ngụy tiền bối gần đây tốt hơn rất nhiều"
Lam Vong Cơ đi tới, lấy cái chén không trong tay Ngụy Vô Tiện, sửa lại mấy cái gối lót ở dưới lưng đối phương, sau đó đem bát đũa đi ra ngoài. Chờ cho bóng trắng kia biến mất, Ngụy Vô Tiện vội vàng vẫy vẫy tay gọi hay tiểu bối kia lại gần, nhỏ giọng hỏi "Hai người các ngươi, ban ngày có thời gian đến Tĩnh Thất không?"
Hai người họ nghi hoặc nhưng cũng thành thật trả lời "Tụi con có một canh giờ nghỉ trưa"
"Các ngươi có thể mỗi ngày đến giúp ta không, đỡ ta xuống đất đi một chút?"
Lam Tư Truy trợn hai mắt, Lam Cảnh Nghi nói "Ngụy tiền bối, người không phải đang...che giấu Hàm Quang Quân đó chứ?"
Ngụy Vô Tiện bình tĩnh gật đầu "Đương nhiên, y lo lắng cho ta lại sinh bệnh, làm sao mà cho phép ta xuống giường?" thấy hai tiểu bối lộ ra vẻ mặt chần chờ liền vội vàng nói "Bệnh nhưng cũng không thể nằm một chỗ là khỏe được, ta nằm một năm rồi, còn không thể xuống đất đi một chút, hai cái chân này cũng muốn phế luôn rồi"
Lam Tư Truy vội vàng vươn tay che miệng Ngụy Vô Tiện "Không được nói bậy"
Ngụy Vô Tiện cười, nghĩ: Tiểu tử này ngày càng giống Lam Trạm. "Ngươi xem, hiện tại ta đã tốt hơn nhiều, bên ngoài cũng ấm...hơn nữa, ta cũng không đi ra khỏi cửa, chỉ ở trong Tĩnh Thất luyện tập một chút" hắn vỗ vỗ chân của mình "Gần đây y sư có giúp ta xoa bóp, ta cũng muốn xem, nó tốt như nào"
Hai tiểu bối có chút bị thuyết phục, Ngụy Vô Tiện thừa thắng xông lên "Ta sẽ sớm khỏe lại, sớm đi xuống đất, cũng có thể sớm đưa các ngươi đi săn đêm a!"
Hai người bọn họ chung quy đã bị thuyết phục, đồng ý với hắn mỗi trưa sẽ đến Tĩnh Thất, cũng không nói chuyện này với Hàm Quang Quân. Nhìn dáng vẻ của bọn họ giống như có mấy phần là đến giám sát hắn, không để một mình hắn náo loạn bên trong Tĩnh Thất. Nhưng Ngụy Vô Tiện cũng rất vừa lòng thỏa ý, đến khi Lam Vong Cơ trở lại, hai tiểu bối vội vàng cáo từ, hắn liền lăn lộn xuống gối, nhắm mắt đi ngủ.
17/10/2021