Edit: HPH

Thấy Thôi thị ở bên bếp lò nhóm lửa, Đỗ Tiểu Ngư đi tới hỏi, “Đại thẩm, cháu thấy con chó nhà thẩm nuôi là cái, khi nào nó đẻ chó con bán một con cho nhà chúng cháu nhé.”

“Mua bán gì chứ, có đáng giá gì đâu.” Quả nhiên Thôi thị trả lời như vậy, “Chờ sinh ra cứ tới lấy thôi”.

Đỗ Tiểu Ngư vội nói: “Lấy không không thể được đâu ạ, mẹ cháu nói không thể tự dưng nhận ân huệ của người khác.”

“Ôi chao, hai nhà chúng ta cần gì nói tới ân huệ chứ, lại nói, chó này vốn ta toàn cho người khác thôi mà, chưa bao giờ bán lấy tiền cả.” Thôi thị nói: “Nhà ai muốn ta đều cho, nó không phải là giống chó ngoan, là chồng ta nhặt được ở trên đường đấy, chân cũng bị gãy rồi, chồng ta tốt bụng còn băng bó lại cho nó, sau này nó ở lại nhà ta không đi.”

Thì ra còn có câu chuyện như vậy, nhưng Đỗ Tiểu Ngư vẫn kiên trì, “Nếu tặng cháu không cần đâu.”

Thôi thị có chút không vui, “Đứa nhỏ này sao quật cường như vậy chứ, hay là để ta đi nói với mẹ cháu.”

“Mẹ sẽ mắng cháu, chắc chắn nói cháu chạy tới nhà thẩm chơi còn đòi này đòi nọ.” Đỗ Tiểu Ngư nói: “Đại thẩm, đến lúc đó bán một con cho nhà cháu thôi.”

“Được rồi, được rồi, để cho cháu một con.” Thôi thị chẳng thèm phí nước bọt với nàng nữa.

Thấy mục đích đã đạt được, Đỗ Tiểu Ngư rời đi, lúc tìm đến gian phòng Bạch Liên Hoa không thấy Đỗ Hoàng Hoa ở đó liền hỏi: “Tỷ ta đâu rồi, không phải nói đang dạy ngươi thêu hoa sao?”

Bạch Liên Hoa cười cười, “Sắp về rồi.”

Làm sao không trả lời ngay mà còn phải cong quẹo, đây không phù hợp với tính tình của nàng ta, Đỗ Tiểu Ngư hoài nghi, “Rốt cuộc là làm gì? Ngươi nói mau.”

“Ra ngoài lấy đồ.” Bạch Liên Hoa cúi đầu cầm kim thêu chơi.

Vẫn không chịu nói rõ ràng, Đỗ Tiểu Ngư nhìn nàng ta cái dạng này càng cảm thấy quỷ dị, lại hỏi tiếp: “Đi lấy cái gì, đi đâu lấy hả?”

Bạch Liên Hoa không nói lời nào.

Đỗ Tiểu Ngư cuống lên bước lên một bước cầm cánh tay nàng ta nói: “Rốt cuộc tỷ ta đi đâu? Ngươi có nói hay không hả?”

Lúc này giọng nói Đỗ Hoàng Hoa vang lên ở sau lưng, “Tiểu Ngư muội làm gì thế?”

“Tỷ ?” Đỗ Tiểu Ngư quay đầu lại nhìn, Đỗ Hoàng Hoa đứng ở trước cửa, nàng không khỏi kinh ngạc, chẳng lẽ nàng lo lắng sai rồi? Bạch Liên Hoa vốn không có bất kỳ mục đích gì? Nàng vội hỏi, “Tỷ đi làm gì thế?”

“Liên Hoa vừa rồi từ trên giường đất té xuống đất bị vặn tay, tỷ đi lấy thuốc.” Đỗ Hoàng Hoa vừa nói vừa lấy ra một lọ thuốc nước, cẩn thận đổ một chút ra vải mềm, sau đó mở tay áo Bạch Liên Hoa ra.

Đỗ Tiểu Ngư ở bên cạnh nhìn, thầm nghĩ thật là kì quái, Bạch Liên Hoa té bị thương làm sao không gọi mẹ nàng ta? Đâu cần Đỗ Hoàng Hoa phải đi tìm thuốc nước? Nha đầu chết tiệt kia khẳng định có ý đồ gì đó, nàng lại quay đầu nhìn chằm chằm Bạch Liên Hoa, nhưng nàng ta vẫn bộ dạng giả ngây thơ như cũ, lúc Đỗ Hoàng Hoa bôi thuốc cho nàng ta còn đau rơi nước mắt, nhìn qua không giống như giả vờ.

Nhưng thời cơ đã qua, lúc này không tiện hỏi kỹ, Đỗ Tiểu Ngư đành phải tạm thời đè xuống một bụng nghi vấn, sau đó không rời khỏi gian phòng này.

Mà Đỗ Hoàng Hoa từ đầu tới cuối thật sự dạy Bạch Liên Hoa thêu gì đó, chỉ có điều có thêm muội muội ở bên cạnh quan tâm, bất luận một điểm nào khác thường cũng không chạy khỏi ánh mắt của nàng, tỷ như Đỗ Hoàng Hoa vậy mà bị kim đâm vào tay mấy lần.

Lúc bình thường đó là chuyện không bao giờ xảy ra, xem ra cơm tối này nhất định không thể ăn, Đỗ Tiểu Ngư tìm một cái cớ kéo Đỗ Hoàng Hoa về nhà.

Ở trên đường nàng thực sự không nhịn được phải hỏi, “Tỷ, vừa rồi Liên Hoa té ngã muốn tỷ đi lấy thuốc là sao? Sao lại không gọi mẹ cô ta tới?”

Đỗ Hoàng Hoa nói: “Cô ta nói sợ mẹ lo lắng, lại sợ bị mắng, bảo tỷ đi tìm giúp.”

Lại không phải là ngã gãy chân, người bình thường sẽ tự mình dẫn người đi lấy, làm gì có chuyện để khách đi lung tung trong nhà chứ? Không phải có quỷ mới là lạ, Đỗ Tiểu Ngư hít một hơi chậm rãi nói: “Tỷ, không phải tỷ đi tìm ở căn phòng thứ hai phía đông đấy chứ? Chính là gian phòng Bạch Dữ Thời ca ca của Bạch Liên Hoa đó?”

Đỗ Hoàng Hoa sửng sốt, ánh mắt chợt lóe nói: “Muội, sao muội lại biết?”

Quả thế, nha đầu chết tiệt kia, Đỗ Tiểu Ngư nghiến răng, vậy mà Thôi thị còn nói Bạch Liên Hoa ngốc nghếch, không ngờ còn gạt Đỗ Hoàng Hoa đi tới chỗ Bạch Dữ Thời, nàng nhìn chằm chằm Đỗ Hoàng Hoa, “Tỷ, nghe nói Bạch Dữ Thời đó có bệnh, trong thôn đều đang đồn hắn sống không lâu đấy, mời đại phu nào tới cũng không chữa được.”

Đỗ Hoàng Hoa sao lại không biết, thở dài nói, “Hắn cũng là người đáng thương.”

Đúng là đáng thương nhưng không thể liên lụy người khác, Đỗ Tiểu Ngư cau mày, mặc dù bây giờ biết Đỗ Hoàng Hoa đã gặp Bạch Dữ Thời, nhưng không tiện hỏi thêm nữa, lẽ nào hỏi tỷ ấy có coi trọng người ta không à? Chuyện này không có khả năng lắm, nhìn tỷ cũng là người lý trí, có thể là nàng quá lo xa, cho dù đã gặp thì có thể làm gì? Nếu như nam nữ vừa nhìn thấy nhau sẽ phát sinh gì đó, vậy thì cả đời không thể ra khỏi cửa.

Ừm, nhất định không có chuyện gì, Đỗ Tiểu Ngư không nhắc lại chuyện này nữa, sau này tránh Bạch gia đi là được, nhà đó có đánh chủ ý gì không biết, là nghĩ đến cái thân càng thêm thân phải không?

Được mấy ngày sau đó thì Tần thị có tin tức tốt truyền tới, nói có cố nông họ Chung, người này khỏe mạnh dễ tính, là người chịu được khổ, nếu nhà Đỗ Tiểu Ngư muốn mời người thì bà có thể đi hỏi, tiền công rất vừa phải, vừa vặn có chút giao tình với nhà mẹ đẻ bà ta.

Đỗ Tiểu Ngư có xoay sở lập tức thì đi tìm mẹ nàng đàm phán, nghe được tiểu nữ nhi nói muốn tìm cố nông, Triệu thị hiển nhiên rất giật mình, nha đầu này càng ngày càng có chủ kiến, bây giờ còn giúp tỷ nó quyết định chuyện lớn, phản ứng đầu tiên của bà chính là không đồng ý.

Điều này nằm trong dự liệu rồi, dù sao lấy cảnh khốn cùng của nhà trước đây, đừng nói thuê người trông đất, bản thân mình còn ăn chưa đủ no, đương nhiên không có suy nghĩ đó. Đỗ Tiểu Ngư nói cố nông rất rẻ, bình thường nàng cũng sẽ hỗ trợ, cuối cùng kéo Đỗ Hoàng Hoa vào nói tỷ ấy muốn học gấm Tô Châu như thế nào, lại liệt kê mấy năm qua gian nan giúp đỡ gánh nặng như thế nào, nói tới mức làm Triệu thị tâm can đều đau, làm như chính mình có bao nhiêu lỗi với con gái lớn.

“Mẹ à, ngày ấy con bán bơ lạc không phải đã kiếm được hai lượng bạc sao, cùng lắm thì đều dùng vào mời cố nông có được hay không ạ? Mẹ cho tỷ đi học đi, xin người đấy”. Cuối cùng nàng lại sử dụng đòn sát thủ lợi hại, làm nũng.

Triệu thị thực sự không ngăn được đành đáp ứng, Đỗ Tiểu Ngư lại nói tới việc kí khế ước.

“Cái gì, còn phải ký khế ước, bao nhiêu năm?” Khẩu khí Triệu thị lập tức lại không tốt.

“Ba…” Đỗ Tiểu Ngư trong lòng giao chiến một phen cuối cùng nói: “Ký một năm, mẹ, đại tỷ thông minh như vậy không chừng nửa năm đã học xong rồi đấy ạ? Người cứ yên tâm đi.” Vì Đỗ Hoàng Hoa đành phải lừa gạt thôi, đến lúc đó gạo nấu thành cơm không muốn cũng đã kí rồi, cùng lắm để Triệu thị mắng một trận, nàng chịu đựng được.

Triệu thị bị nàng mài đến không còn bao nhiêu kiên nhẫn trao đổi chuyện này, cuối cùng gật đầu đồng ý.

Đỗ Tiểu Ngư lúc này mới vô cùng phấn khởi nói với Đỗ Hoàng Hoa chuyện gấm Tô Châu, kỳ thực nàng đâu biết Đỗ Hoàng Hoa đã sớm nghe được rồi, vào lúc này còn phải phối hợp lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, thực sự là quá làm khó Đỗ Hoàng Hoa đàng hoàng này rồi

“Tỷ, tỷ chuẩn bị một chút đi, qua tiết nguyên tiêu Chương Trác Dư sẽ đến đón chúng ta.” Nàng hưng phấn nói, hoàn toàn chưa từng nghĩ có thể bị cự tuyệt, bởi vì nàng tin tưởng tay nghề của Đỗ Hoàng Hoa.

“Được”. Đỗ Hoàng Hoa xoa tóc của nàng, cô muội muội này cả ngày bận tâm chuyện trong nhà, thật vất vả cho nó, lúc này không biết đã dùng cách gì mà được mẹ đồng ý. Nàng cũng hạ quyết tâm, dù thế nào cũng không thể phụ lòng tấm lòng của muội muội.

Đỗ Tiểu Ngư giải quyết được một nỗi lòng, trong lòng khỏi nói thoải mái đến mức nào, chạy vào phòng Đỗ Văn Uyên chia sẻ với hắn, tính ra nàng thân nhất với vị nhị ca này, bất cứ chuyện gì cũng có thể thương lượng được với hắn, thường thì sẽ nhận được ủng hộ, không giống Đỗ Hoàng Hoa từ trước đến giờ lo trước lo sau, tính khí đó so với nàng thực sự cách nhau một trời một vực.

“Vậy cũng tốt, chỉ mong đại tỷ có thể bái sư thành công.” Đỗ Văn Uyên cũng rất cao hứng.

Đỗ Tiểu Ngư lúc này thở dài một hơi, “Hôm đó thấy Vạn phu nhân rất bận rộn, sang năm mới còn phải chuẩn bị y phục cho tri huyện phu nhân.”

“Tri huyện đại nhân là quan lớn nhất trấn trên, ai mà không nịnh bợ, Vạn lão gia chẳng phải hàng năm cũng phải đi tặng quà.” Đỗ Văn Uyên chưa phát giác ra có cái gì.

“Cho nên mới nói, nhị ca phải cố gắng lên, nhà chúng ta phải dựa vào huynh một bước lên trời nha”. Đỗ Tiểu Ngư thật sự có ý nghĩ ôm đùi, nếu Đỗ Văn Uyên có thể được làm quan lớn, với tư cách là người nhà đương nhiên cũng được hưởng lợi, thế đạo này cứ như vậy, vô luận là bây giờ hay là tương lai, là chân lý chẳng bao giờ thay đổi. Chẳng qua đường quan biến hoá thất thường, có lúc vừa leo lên mây xanh, không biết chừng một khắc sau sẽ rớt xuống, nàng nghĩ lại có chút sầu lo.

Nhìn vẻ mặt của nàng đổi tới đổi lui, Đỗ Văn Uyên không biết nàng đang suy nghĩ gì.

“Nhị ca, huynh có muốn có chức vị hay không?” Nếu hắn không muốn, bọn họ không nên gây áp lực cho hắn, Đỗ Tiểu Ngư rất khai sáng đấy.

Đỗ Văn Uyên cười cười nói: “Chuyện tương lai ai mà biết được, chờ thi đậu tú tài rồi hãy nói.”

“Không muốn làm quan thì không cần thi cử nha”. Đỗ Tiểu Ngư nói, Bát cổ văn này lại không thể học được bao nhiêu tri thức, muốn bổ sung tri thức có thể nhìn sách khác, cần gì phải hành hạ bản thân chứ?.

“Vậy muội đi nói với mẹ thử xem nào.” Đỗ Văn Uyên khẽ cười một tiếng.

Đỗ Tiểu Ngư vội le lưỡi, vậy khác nào đi tìm chết, nàng trở mình nằm úp sấp trên giường đất lật xem sách nông, sách này hay mang theo bên người, rảnh rỗi lại lấy ra lật xem, kỳ thực trong phòng hắn xem là tốt nhất, không hiểu thì hỏi. Chẳng qua ngày thường Triệu thị không cho phép nàng đến quấy rầy, bây giờ đang là thời gian tết nên được nới lỏng.

Đỗ Văn Uyên thấy nàng không nói chỉ chăm chú nhìn sách nên cũng cúi đầu nhìn sách của mình.

Hôm mùng mười đầu năm, cuối cùng Ngô đại nương cũng từ trấn trở về, lúc nói về con dâu bà cao hứng vô cùng, xem ra đã sớm mong chờ ôm cháu đây. Mà Đỗ Tiểu Ngư từ sự kiện kia xong càng thêm thích bà, quấn lấy nói tới nói lui. Về phần Triệu thị càng không cần phải nói, hai người tỷ muội tốt một ngày không gặp như cách ba thu, hai người tụ cùng một chỗ khỏi nói vui vẻ tới cỡ nào.

Ngô đại nương rất quan tâm gia cảnh nhà bọn họ, nghe tới chuyện Lý lão đầu bội ước thì cố sức chửi, mà biết cùng Trương gia tính toán đùa giỡn Khâu thị vừa cười vừa rơi nước mắt.

Triệu thị từ trước đến giờ rất thành thật với bà ấy, cuối cùng không tránh khỏi nhắc tới chuyện mua ruộng, Khâu thị dù có bạc nhiều cũng không thể luôn mắc bẫy, mà ra xuân phải gieo hạt, mua ruộng là bắt buộc phải làm, Ngô đại nương là người rộng rãi, nói chuyện này để bà thu xếp, chỉ cần trưởng thôn không tham bạc là được.

Đỗ Tiểu Ngư ở bên cạnh thầm nghĩ chuyện này dường như không dễ dàng đâu…


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play