Trong lòng Hứa Hòe cảm thấy có chút hốt hoảng, đối mặt với uy hiếp, trên đời này có bao nhiêu người thật sự không sợ? Hơn nữa, nàng căn bản không ở trong vòng người hung ác như Phù Khinh. Nhưng cho dù trong lòng sợ hãi, Hứa Hòe cũng không muốn mất mặt trước mặt Phù Khinh.

“Nếu như bà dám làm, tôi nghĩ sau đó không lâu bà sẽ sớm lĩnh hội cái gì gọi là sống không bằng chết!” Nàng chính là mạnh miệng, mạnh miệng cũng không muốn Phù Khinh chiếm được thế thượng phong, “Ha, không đúng, tôi nghĩ bà nên cảm nhận được cái gì gọi là sống không bằng chết. Bà nói xem, dáng vẻ của bà bây giờ trở về ai mà thèm nhìn? Người không ra người quỷ không ra quỷ, tôi nghĩ hiện tại khẳng định bà còn không dám soi gương có phải không? Người xưa đều nói tâm sinh tướng, trước kia tôi còn không tin, nhưng bây giờ tôi nhìn thấy bà liền tin rồi.”

Hứa Hòe tràn đầy khiêu khích nhìn Phù Khinh, không ngại nhìn vào khuôn mặt ngày càng hôi hám của người kia.

Chẳng mấy chốc, Hứa Hòe đã phải trả giá cho những gì nàng vừa nói.

Phù Khinh tức giận đến mức trực tiếp đứng lên, ỷ vào hai tay Hứa Hòe bây giờ đã bị trói không còn sức phản kháng, bà ta trực tiếp áp mặt Hứa Hòe vào cabin, tay còn lại hung ác bóp cổ nàng, thâm trầm uy hiếp bên tai nàng: "Tôi xem cái miệng này còn có thể nói cái gì! Hiện tại dễ chịu không? Khẳng định không dễ chịu lắm phải không? Hừ, cầu xin tôi, tôi liền buông cô ra!"

Lúc này, Hứa Hòe thở cũng trở nên khó khăn, ngay cả khi nói được, nàng cũng chỉ có thể nói lắp ba lắp bắp vài chữ, hô hấp bị kìm hãm, khuôn mặt đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, mở to hai mắt như sắp nổ tung. Coi như mọi chuyện đã như vậy, Hứa Hòe vẫn không muốn cho Phù Khinh như ý, thậm chí nàng còn phát ra một tiếng trào phúng khàn khàn, "Vậy... làm sao... có thể? Để bà... nằm mơ giữa ban ngày rồi!”

Nàng nghiêng đầu nhìn Phù Khinh, giống như đang nhìn một người thiểu năng. Ánh mắt này triệt để làm Phù Khinh tức giận.

"Tiện nhân! Hiện tại cô ở trong tay tôi, cô còn có thể làm gì!" Một tay bà ta tát vào mặt Hứa Hòe, tay còn lại bóp cổ hung hăng ném Hứa Hòe đi, sau đó lại nhấc chân đá Hứa Hòe một cước.

Mặc dù Hứa Hòe làm ra vẻ khẩu khí ác liệt, trong xương nàng thật sự quá thanh cao, lúc này lộ ra một chút yếu thế mới có thể khiến nàng cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng nàng biết từ sâu trong lòng mình vẫn phải đi theo hướng ngược lại, kết quả càng thêm chịu bạo lực mãnh liệt của Phù Khinh hơn.     

Trước đó Hứa Hòe vốn đã chịu một cước trong khách sạn, nhưng hiện tại nàng chỉ cảm thấy một ngụm tanh ngọt trào ra từ lồng ngực, "Khụ" một tiếng, phun ra ngoài. Dáng vẻ hiện tại của nàng đã không còn có thể dùng hai từ chật vật để hình dung. Hứa Hòe mệt mỏi nghiêng người sang một bên, chỉ cảm thấy khí lực trên người mình đang từng chút bị rút đi.     

Dù là như vậy, nàng cũng không muốn cúi đầu trước Phù Khinh. Dựa vào trong góc, trầm thấp thở hổn hển.     

Khuôn mặt trắng bệch lấm lem bụi nhưng đôi mắt long lanh lạ thường. Hứa Hòe rất quật cường, đến giờ nàng vẫn không chịu thua. "Bà chỉ là, khụ khụ, thấy Lâm Thù Ý không có ở đây, mới có chút bản lĩnh bạo lực với tôi. Cũng không biết thời điểm Lâm Thù Ý đến, dáng vẻ bà trông như thế nào!" Khi nói chuyện ngực nàng cũng đau đớn, nhưng nhìn thấy sắc mặt Phù Khinh đột nhiên tối sầm lại, Hứa Hòe cảm thấy rất thoải mái.   

Hiện tại nàng không dễ chịu, nàng cũng không muốn Phù Khinh dễ chịu.     

Đương nhiên Phù Khinh cực kỳ oán hận, nếu bà ta cùng Lâm Thù Ý động thủ, nhất định bà ta sẽ bị Lâm Thù Ý đánh cho không tìm được đông tây nam bắc. Hiện tại không thể phản bác Hứa Hòe, bởi vì bà ta không thể phát tiết lửa giận trong bụng. Nhìn thấy Hứa Hòe như vậy, bà ta thực sự lo lắng đạp một cước nữa sẽ giết chết người trước mặt. Nếu đã như vậy, đừng nói là bà ta, mà khẳng định còn mang theo một nhà Vua cờ bạc, nói không chắc đều chết trong tay kẻ điên như Lâm Thù Ý.     

Nhưng mà, nếu hiện tại Phù Khinh không động tay động chân với Hứa Hòe, bà ta sẽ cảm thấy không cam tâm. Nghĩ đến đây, bà ta lập tức nhớ tới nơi này còn có chuyện vui hơn, có thể dằn vặt Hứa Hòe. Dù sao còn hơn một giờ nữa mới tới nơi, bà ta vẫn có thời gian tốt tốt tâm sự với Hứa Hòe.     

Phù Khinh trở lại vị trí, cho người kéo Hứa Hòe tới dưới chân mình. Lúc này bà ta đang dựa vào vị trí, trong mắt mang theo ý cười độc ác nhìn Hứa Hòe, “Tôi nghĩ, nhất định Hứa tiểu thư có biết một chút thảm kịch năm đó khiến Hứa gia hầu như bị diệt môn nhỉ?” Bà ta chậm rãi nói, đôi mắt kia lấp lóe chút tàn nhẫn.

Hứa gia vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng Hứa Hòe. Tại thời điểm này, ánh mắt Hứa Hòe từ thờ ơ chuyển sang cực kỳ cảnh giác.

Nàng giống như một con nhím nhỏ, nhìn nữ nhân trước mặt như nhìn một hồng thủy mãnh thú nào đó, “Bà muốn nói cái gì!”

Phù Khinh nhìn thấy Hứa Hòe như vậy, tâm tình liền tốt lên. Tao ngộ của bản thân bà ta thực sự rất bất hạnh, cho nên, bà ta rất biến thái thích nhìn những người khác đang khổ sở giãy dụa trên thế gian, lộ ra loại thương tâm cùng phẫn uất, mà bà ta có thể nhìn đến vui vẻ.

"Tôi không muốn nói gì cả, chỉ là nghĩ cô chỉ có mấy tiếng đồng hồ. Xuất phát từ lòng tốt, tôi muốn nói cho cô biết một chút sự thật mà thôi."

Hứa Hòe hiển nhiên không tin, Phù Khinh nào phải là loại người có hảo tâm như vậy? Chỉ sợ là vì làm cho bản thân càng thêm không dễ chịu mới phải. Hứa Hòe mím mím môi, “Tôi không muốn nghe, tôi không phiền bà nói.”

“Làm sao có thể?” Phù Khinh cảm thấy rất kinh ngạc, chỉ là lời từ chối của Hứa Hòe đối với bà ta chẳng tính là gì. Có thể nói, hiện tại Hứa Hòe muốn nghe thì nghe, nhưng nếu không muốn nghe cũng phải nghe.

"Cô không hiếu kỳ tại sao lúc trước Lâm Thù Ý lại đến thành phố Thanh Phúc nhìn chằm chằm vào Hứa gia sao? Cô hẳn là đã nghe tới Phan gia rồi chứ? Chậc chậc, nhà này có mối quan hệ rất không bình thường với Lâm Thù Ý. Ỷ có quan hệ không tệ với Lâm Thù Ý, còn nghĩ rằng thật sự có thể không đặt tôi vào trong mắt cơ?”

Phù Khinh tựa hồ đang nói với chính mình, nhưng dư quang từ đầu đến cuối không có buông tha Hứa Hòe. Nhìn thấy khuôn mặt ngày càng khó coi của nàng, trong lòng bà ta càng ngày càng vui vẻ.

"Năm đó tôi gả vào Lâm gia, đã sớm muốn đánh chết nha đầu Lâm Thù Ý này, nào có biết Phan gia chướng mắt như vậy, bọn họ còn thật sự coi Lâm Thù Ý là con gái ruột! Xem lời nói của tôi như gió thổi bên tai không nói, lại còn nghĩ trăm phương ngàn kế tìm tới Lâm Phàm, thực sự nghĩ rằng gửi một bức thư cho Lâm Phàm liền có thể giải quyết được mọi chuyện cơ chứ? Khi đó, Nhị thúc là người phụ trách việc trong nhà, bọn họ thực sự ngây thơ nghĩ rằng Lâm Phàm đã nhận được rồi. Haha, lần này thì hay rồi, khi Lâm Thù Ý trở về, không có thời gian để tâm đến chuyện trong nước, muốn thu thập Phan gia không phải chỉ trong nháy mắt sao? Chỉ là, cô đoán xem, sau này thế nào?” Phù Khinh tràn đầy đắc ý nhìn Hứa Hòe, trong lòng không thể không có thống khoái.

Kết quả cuối cùng thế nào? Đương nhiên Hứa Hòe biết! Phù Khinh chẳng những không có việc gì, ngược lại còn đưa mình thoát khỏi cảnh phá sản của Phan gia. Nhưng không ít người như Hứa gia bị sa vào vũng lầy, mấy năm sau, bị Lâm Thù Ý trả thù đến không còn sức chống đỡ.

"Vốn nghĩ tìm người giết chết cả nhà Phan gia, nhưng nào biết xú nha đầu Lâm Thù Ý vẫn còn tiền đồ. Tôi đã tìm rất nhiều người đi đối phó với cô ta, kết quả không những không chết mà còn để tôi trả giá không ít!” Nghĩ đến đây, sắc mặt Phù Khinh có chút tức giận, giống như đã quên chính mình là người chiếm tổ chim, còn muốn đuổi cùng giết tận nguyên chủ. "Cho nên, tôi vẫn giấu trong nội tâm. Cô thấy đấy, nếu như nhà cô không phải ngu ngốc tự nhảy vào, phỏng chừng Lâm Thù Ý đã sớm hoài nghi đến trên đầu tôi rồi."

Những chuyện khác Hứa Hòe có thể cười nhạo bỏ qua, nhưng chuyện này liên quan đến tồn vong của Hứa gia, nàng không thể thờ ơ được. Nhìn Phù Khinh ở trước mặt không hề có chút hối hận nào mà còn ra vẻ đắc ý, nàng không thể ngồi yên.

"Bà sẽ gặp báo ứng! Phù Khinh, đời này bà đã giết bao nhiêu mạng người, bà cứ chờ xuống địa ngục đi!" Hứa Hòe vừa nghĩ tới cái chết của Hứa Ba và Hứa Mẹ liền không thể buông bỏ. Tương tự, có khá nhiều người như Hứa gia chỉ vô tình dính vào chuyện này, tính mạng của những người này coi như đã bị Phù Khinh giao vào tay Lâm Thù Ý.

Đồng thời, trong lòng Hứa Hòe vẫn còn có chút chua xót. Vậy, Lâm Thù Ý có bao nhiêu đáng thương đây? Tuổi thơ của nàng, có cha mẹ yêu thương, có gia đình hòa thuận, mà Lâm Thù Ý mỗi ngày phải đối mặt với sự truy sát của mẹ kế, cha ruột thì thờ ơ không nhìn đến.

Nàng không thể tưởng tượng nếu như lúc trước Phan gia không kiên định như vậy, Lâm Thù Ý sẽ thế nào? Khẳng định, nàng vĩnh viễn sẽ không bao giờ gặp được nữ nhân kia phải không?

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng có chút khó chịu.

“Báo ứng?” Phù Khinh không quan tâm, “Người không phải là tôi giết, tôi có thể bị báo ứng gì? Cô có lòng lo lắng cho tôi, chẳng bằng nên lo lắng cho Lâm Thù Ý. Trong tay cô ta cũng không ít mạng người đâu.” Nói, Phù Khinh còn cười, giống như cảm thấy rất thú vị.

Hứa Hòe rất tức giận, hai mắt đỏ lên, "Đê tiện! Cho tới bây giờ Lâm Thù Ý sẽ không dính máu của người vô tội!" Nói xong lời này, chính nàng cũng hoảng hốt, nàng nhớ tới đoạn thời gian mình gặp Lâm Thù Ý. Trong khoảng thời gian đó, nàng mắng cô là đao phủ, là mang tội giết người, nhưng hiện tại, nàng lại không tự chủ bắt đầu nói thay cho Lâm Thù Ý.     

Đặc biệt là hiện tại Phù Khinh đã nói ra, Hứa Hòe thậm chí còn không biết mình có nên tiếp tục trách cứ Lâm Thù Ý đã làm hại gia đình nàng hay không. Lâm Thù Ý cũng là người bị gạt a! Cô còn đáng thương hơn chính mình, không chỉ mất mẹ từ nhỏ, những năm tháng này còn không biết người bên cạnh nóng hay lạnh, ngay cả người cha duy nhất trên đời này cũng coi cô như một con dao hữu ích, mà không phải là con gái.     

Nếu như, Hứa Hòe nghĩ, nếu hiện tại mình vẫn còn tranh cao thấp với Lâm Thù Ý, vậy ai mới là người rơi vào chỗ tốt nhất? Sẽ chỉ là nàng thay Phù Khinh hại chết Lâm Thù Ý thôi a!     

Nhất thời Hứa Hòe cảm thấy trong lòng có chút hoảng sợ.     

Phù Khinh nhìn thấy cảm xúc mất kiểm soát của Hứa Hòe liền cảm thấy cao hứng, "Vậy cũng đã dính máu a! Cô đâu có biết Lâm Thù Ý âm thầm giao dịch với những người khác thế nào, cô ta như vậy mới phải xuống địa ngục!"     

"Bà không được phép nói chị ấy như vậy!” Hứa Hòe kích động nói.     

"Ha, cô ta đã hại cô cửa nát nhà tan, đến hiện tại cô vẫn muốn nói thay cô ta sao? Thật thú vị a! Chẳng trách Lâm Thù Ý đối với cô quyến luyến không quên nhiều năm như vậy, còn từ chối rất nhiều lời cầu hôn a! Chậc chậc, xem ra tôi vẫn là cược rất chính xác mà!" Phù Khinh không khỏi cảm thấy đắc ý với sự thông minh của mình.     

Hiện tại bà ta nắm Hứa Hòe ở trong tay, không phải là đã nắm nhược điểm của Lâm Thù Ý rồi sao?     

"Đúng rồi, còn có một số chuyện tôi không nghĩ là cô biết, vậy hiện tại thẳng thắn nói cho cô biết, không cần quá cảm kích tôi.” Phù Khinh thấy Hứa Hòe im lặng, miệng bắt đầu lải nhải không ngừng, giống như một con ruồi đáng ghét, liên tục bay quanh Hứa Hòe. "Không phải cô rất hiếu kỳ tại sao mẹ cô lại tự sát sau khi xem những bức ảnh đó sao? Cô thực sự cho rằng mẹ cô là người dễ bị tổn thương như vậy sao?"

Bí mật này là Phù Khinh nghĩ đã sắp xếp tốt nhất. Nhưng mà, đây rốt cuộc là bí mật, cũng không có cách nào làm ầm ĩ sau biến cố lớn như vậy, đúng là làm bà ta có chút không cao hứng. Chuyện này giống như một người rất thích phô trương, cho nên, tranh thủ lúc này, bà ta muốn nhân cơ hội nói ra.

“Nói đến, mẹ cô cũng giống như Phan gia vậy, quả thực chính là tảng đá dưới gầm cầu, vừa cứng vừa thối, ngu xuẩn không thay đổi!”

“Bà không được phép nói mẹ tôi như vậy!” Hứa Hòe muốn đứng lên, nhưng đã thử nhiều lần mà không có kết quả, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tuyệt vọng bỏ cuộc.

Lời nói của Phù Khinh bị cắt ngang, bà ta có chút bất mãn. Thật vất vả mới tìm được cơ hội kể từng việc tốt mà lúc trước bà ta đã làm, nhưng Hứa Hòe lại quá thiếu cân nhắc, vội vội vàng vàng ngắt lời bà ta, quả thực làm hỏng tâm tình của bà ta. “Tìm một miếng băng keo dán miệng xú nha đầu này lại!”

Năm nam nhân thô thiển sau lưng Hứa Hòe lập tức dán chặt miệng nàng, khiến nàng không nói được lời nào.

Coi như cuối cùng cũng có sân khấu biểu diễn tốt, Phù Khinh không muốn ai cản bước chân mình, người ồn ào bên dưới nhất định phải triệt để câm miệng. Bà ta nhìn vào khuôn mặt của Hứa Hòe bởi vì không cam lòng mà có vẻ cực kỳ phẫn uất, "Tôi còn chưa nói hết, cô đây sốt ruột như vậy làm cái gì!"

Hứa Hòe kêu lên, "Ưm, ưm" muốn vọt tới bên người Phù Khinh, nhưng ngay lập tức bị người của Phù Khinh đè xuống đất, không thể động đậy.

"Mẹ của cô a, không ngờ là nhận được ảnh chụp từ Lâm Thù Ý còn không có ngã xuống. Không còn cách nào, Lâm Thù Ý đi tới thành phố Thanh Phúc tàn sát, làm sao có thể không chết mấy người? Cho nên, không có cách nào khác, tôi chỉ giúp cô ta một lần mà thôi! Haha..." Phù Khinh nghĩ tới liền đặc biệt vui vẻ, bật cười, "Cô không biết a, một người có bao nhiêu máu, có thể hứng cả một chậu máu lớn a! Thả vào nước nóng, máu chảy còn nhanh hơn! Bà ta còn không ngừng phản kháng, không biết càng giãy giụa như vậy sẽ chết càng nhanh sao? Lúc đó, cả phòng tắm đều nhuộm một mảnh màu đỏ! Màu đỏ kia, thật đáng tiếc, cô không nhìn thấy."

Hứa Hòe không biết cái chết của Hứa Mẹ là như vậy, nhất thời không nhịn được, một ngụm máu trào ra, băng keo không thể dán chặt, rơi xuống một bên, mà cô gái dưới đất không thể chống đỡ được nữa, hôn mê bất tỉnh.     

Hứa Hòe hận đến chết đi sống lại, trong lòng đau đớn, muốn tỉnh táo lại, cũng muốn từ trên mặt đất đứng lên, tự tay bóp chết người trước mặt đứng sau hậu trường giết chết cha mẹ nàng. Nhưng cuối cùng, nàng không làm được, nàng ngất đi.     

Đau đớn đến không còn có thể chống đỡ được.     

Phù Khinh lạnh lùng nhìn chằm chằm Hứa Hòe “Đồ vô dụng!” Bà ta có chút không cao hứng, thật vất vả muốn biểu diễn, nhưng nào biết khán giả thú vị nhất lại ngất đi, bà ta cũng không còn hứng thú tiếp tục.     

Phù Khinh cảm thấy vẫn còn chút chưa thỏa mãn, dù sao bà ta vẫn còn rất nhiều điều muốn nói với Hứa Hòe. Ví dụ, lúc trước bà ta điều tra nhiều người ở thành phố Thanh Phúc, bà ta vừa ý nàng nhất. Hết cách rồi, Lâm Thù Ý thích nữ nhân, mà những người trong gia đình có liên lụy với Phan gia năm đó đều là nam nhân. Nói cách khác, Phù Khinh tự mình động thủ, chỉ nhắm vào một nhà Hứa gia, chính là vừa ý Hứa Hòe, muốn lợi dụng nàng để giết Lâm Thù Ý.    

Chỉ là kế hoạch của bà ta còn chưa thể hành động, Lâm Thù Ý và Hứa Hòe thật sự đã có lúc chà dầu trộn mật.     

Khi biết được chuyện này, bà ta suýt chút nữa đã bẻ gãy cây bút trên tay.     

Trăm phương ngàn kế muốn ứng cử quân cờ của mình lại chưa tới lượt bà ta động thủ, thậm chí còn chiêm ngưỡng một màn ân ân ái ái của Lâm Thù Ý. Về điểm này, làm Phù Khinh tức giận cũng không nhẹ.     

Lúc này, Phù Khinh nhìn Hứa Hòe đang nằm trên mặt đất, "Nếu nghe lời một chút, khả năng còn không đến mức rơi vào kết cục này. Đây là nơi sinh tử, thực sự là một phiền toái!" Bà ta không muốn chờ lát nữa Lâm Thù Ý tơi nơi liền hỏi, làm sao bộ dáng Hứa Hòe người không ra người quỷ không ra quỷ như vậy. Lúc này, Phù Khinh lại có chút hối hận vì đã ném bác sĩ xuống trực thăng quá nhanh.    

“Đi xem cô ta còn thở không!” Phù Khinh chán nản nói, bà ta vốn không muốn quan tâm đến sống chết của Hứa Hòe, nhưng hiện tại bà ta phải quan tâm đến tình hình của Hứa Hòe.

Khi biết Hứa Hòe vẫn còn sống, Phù Khinh yêu cầu vứt nàng ở phía sau, hiện tại nhìn khuôn mặt tự nhiên của Hứa Hòe đã bị đánh hỏng, trong lòng không khỏi nghĩ đến khuôn mặt đã biến dạng thậm chí còn cần phẫu thuật của mình, liền cảm thấy nghẹt thở.

Nhưng ngay sau đó, tâm tình của Phù Khinh đã tốt trở lại. Hôm nay, nhất định là một ngày đặc biệt đối với bà ta.

Thời gian từng chút trôi qua, chẳng mấy chốc, đám người Phù Khinh đã đến nơi cần đến.

Chiếc trực thăng đậu ngay phía trên kim tự tháp, sau nhiều thế kỷ văn hóa của người Maya, tắm mình trong ánh sáng rực rỡ của mặt trời lặn.

Hứa Hòe còn chưa tỉnh, Phù Khinh cũng không vội, dù sao khi Lâm Thù Ý đi qua, bà ta có cách làm cho Hứa Hòe tỉnh lại.

Hiện tại Lâm Thù Ý vẫn đang ở trên máy bay.

Thời gian thỏa thuận với Phù Khinh ngày càng gần, nhưng cô tựa hồ ngày càng trở nên bình tĩnh hơn.

Sau khi xuống máy bay, có người do Tấn An sắp xếp đã lái xe đến đón cô ở cửa. Khi xe chạy đến bìa rừng, Lâm Thù Ý biết cô chỉ có thể dựa vào chính mình.

Hiện tại, điều duy nhất Lâm Thù Ý cảm thấy vui mừng chính là điều hướng ở đây vẫn còn hữu dụng.

Lúc này sắc trời đã nhá nhem tối, nơi này có sự xuất hiện của tính chất nguyên thủy chưa được phát triển trên toàn bộ bán đảo. Rừng rậm hầu như không có đường, xe việt dã lách qua trái phải trong rừng rậm, may là lúc này vẫn có điều hướng nên Lâm Thù Ý sẽ không đi chệch hướng.

Nơi này có những cây cổ thụ cao chót vót, nhưng hiện tại Lâm Thù Ý không có tâm tình đi thưởng thức chúng có tư thái vĩ đại thế nào, ngược lại, trong lúc hoàng hôn như vậy, khu rừng liền mang ý nghĩa là nguy hiểm.     

Lúc này, rừng rậm giống như một con cự thú khổng lồ, bóng tối phía trước giống như con cự thú khổng lồ mở ra miệng máu. Tối tăm, không rõ, bao la, không một bóng người, mọi thứ ở đây đủ khiến người ta hoảng sợ mà rút lui.     

Trong lòng Lâm Thù Ý không có bất kỳ suy nghĩ nào ngoại trừ giải cứu Hứa Hòe. Những bóng tối cùng nguy hiểm kia, giờ đây như những đám mây lướt qua trước mắt cô, cô không để tâm đến.

Cho đến khi, Lâm Thù Ý nhìn thấy ngọn hải đăng hiện ra trước mặt. Đó cũng không phải là ngọn hải đăng, chỉ là trực thăng của Phù Khinh đang đậu trên đó, đèn bật sáng, lúc này mới dễ thấy.

Lòng bàn tay của Lâm Thù Ý hơi ướt, cô phải thừa nhận rằng qua nhiều năm cô đã không cảm thấy lo lắng như vậy.

Khu rừng về đêm khá yên tĩnh, khi Lâm Thù Ý lái xe đến địa điểm cần đến thì đám người Phù Khinh đã phát hiện ra.

Nhìn thấy hai chùm đèn xe phía dưới, khuôn mặt vốn đã có phần mệt mỏi của Phù Khinh cuối cùng cũng nở nụ cười. Tốt lắm, cuối cùng người mà bà ta chờ cũng đã đến.

Khi nghĩ đến mối hận kéo dài 10 năm giữa mình và Lâm Thù Ý sắp kết thúc vì cái chết của Lâm Thù Ý, bà ta không khỏi kích động.

Ngay sau đó, điện thoại của Phù Khinh vang lên.

Đó chính là Lâm Thù Ý, bà ta không cảm thấy quá kinh ngạc.

“Tôi muốn đích thân xác nhận em ấy không sao.” Ngay khi điện thoại được kết nối, Lâm Thù Ý không chút do dự, trực tiếp nói.

Lúc này Hứa Hòe đã bị cưỡng ép đánh thức, đầu óc vẫn còn choáng váng, nàng buộc phải mở mắt ra đối diện với camera của điện thoại.

Khi khuôn mặt của Lâm Thù Ý xuất hiện trong tầm mắt, Hứa Hòe như lập tức tỉnh táo. "Lâm Thù Ý..." Nàng muốn mình phải kiên cường, nhưng vừa nói ra lời thì nước mắt lại hung hăng rơi xuống.

Lâm Thù Ý ở bên kia điện thoại cũng đang lo lắng, khi nhìn thấy vẻ mặt của Hứa Hòe, lúc nào người con gái mà cô đặt trong lòng lại trở thành bộ dạng này!

Lâm Thù Ý lập tức muốn giết người, mặc dù mong muốn giết Phù Khinh vẫn luôn tồn tại.

“Hứa Hòe, hiện tại em không sao chứ? Có bị khi dễ không?” Vẻ lo lắng trên mặt Lâm Thù Ý không chút che giấu.

Hứa Hòe muốn che miệng lại, nhưng lúc này hai tay vẫn bị trói, nước mắt chảy dài như không thể kiềm chế được. Nàng biết mình không có nhiều thời gian gọi video với Lâm Thù Ý, nàng cũng không có thời gian trả lời câu hỏi của người kia. Tất cả những gì nàng biết chính là Phù Khinh muốn để Lâm Thù Ý một đi không trở lại.

"Lâm Thù Ý, chạy nhanh đi! Tôi không cần chị tới cứu! Hiện tại chị chạy ngay đi! Phù Khinh, bà ta..." Hứa Hòe còn chưa nói hết đã bị Phù Khinh đi về phía nàng đá một cước, nàng không khỏi rên khẽ một tiếng.

"Xú nha đầu này! Xem ra tôi quá tốt với cô rồi!" Phù Khinh tức giận giật điện thoại, nhìn trên mặt Lâm Thù Ý ở bên kia đã bùng phát lửa giận, trong lòng cực kỳ vui sướng. Bà ta không biết đã bao nhiêu năm rồi không nhìn thấy biểu hiện của Lâm Thù Ý như vậy, quả nhiên, bà ta rất thích. "Nhìn thấy chưa? Xú nha đầu chết tiệt kia còn rất tốt."

Hiện tại Lâm Thù Ý chỉ hận mình vô dụng. "Vừa rồi bà đá em ấy?" Cô lạnh lùng nói, "Tôi nhớ tôi đã nói rất rõ ràng với bà qua điện thoại, tôi muốn thấy em ấy không mất một sợi tóc! Đó là cái cách bà để cho em ấy không mất một sợi tóc sao?!"

"Đúng vậy!" Hiện tại Phù Khinh không sợ Lâm Thù Ý, đắc ý nói: "Tôi chỉ là nhất thời đổi ý, cô có thể thế nào? Vậy cô nói xem, hiện tại cô còn muốn Hứa Hòe không? Nếu không thì tôi liền..."

"Làm gì vậy!"

Phù Khinh còn chưa nói hết, lúc này, phía sau bà ta đã náo động.

Phù Khinh cầm điện thoại, mọi việc sau lưng bà ta hiện tại đều rõ ràng dưới dạng hình ảnh truyền đến Lâm Thù Ý phía dưới kim tự tháp.

Nhưng hiện tại, ánh mắt của Lâm Thù Ý đã hoàn toàn rạn nứt.

Hứa Hòe đứng ở rìa của đỉnh kim tự tháp, vốn dĩ là một đống kiến trúc phong hóa, vốn đã tràn ngập nguy cơ, nhưng nàng giống như không để ý đến điều gì, lại đứng ở phần cuối, giống như một con đại bàng lớn.

Nhưng mà, đại bàng này muốn bay lên trời giờ đã bị ai đó trói chặt đôi cánh.

Nàng không thể bay lên trời, chỉ cần nàng giãy dụa một cái liền có thể rơi xuống đất.

“Hứa Hòe!” Lâm Thù Ý ở bên kia điện thoại không giữ được bình tĩnh, cô hét lớn một tiếng, nhưng không thể đổi lấy cô gái đang đứng ở rìa nguy hiểm kia quay đầu lại.

Không chỉ có Lâm Thù Ý hoảng loạn, đồng thời, Phù Khinh cũng hoảng loạn. Hứa Hòe là con át chủ bài trong tay bà ta, nhưng bà ta chưa từng nghĩ tới con át chủ bài kia lại muốn tự diệt chính mình. Nhưng hiện tại, khi nhìn thấy Hứa Hòe như đang đứng trên bờ vực, tựa hồ có thể bị một cơn gió cuốn đi, Phù Khinh hét lên muốn ngăn Hứa Hòe lại.

"Đừng qua đây, tôi sẽ thực sự nhảy xuống. Tôi nói bà đó, Phù Khinh." Hứa Hòe nói, giọng nàng khàn khàn, hiện tại đầu nàng đau như búa bổ, không có thời gian nói gì khác, nàng sợ mình còn chưa nói hết, đầu óc không thể chi phối thân thể, trực tiếp ngã xuống.

Phù Khinh bị dọa sợ, thậm chí bà ta còn không nghe thấy tiếng mắng chửi của Lâm Thù Ý trong điện thoại, “Được.” Bà ta không dám bước tới.

Hiện tại Hứa Hòe vẫn còn bị trói hai tay, lúc này Lâm Thù Ý mới nhìn thấy toàn bộ trạng thái của Hứa Hòe trong điện thoại. Cô thầm nghĩ không tốt, không biết là do ánh đèn hay là do biểu hiện của Hứa Hòe thật sự rất tệ, lúc này Hứa Hòe giống như tờ giấy.

“Tôi muốn nói chuyện với Lâm Thù Ý.” Hứa Hòe lại nói.

Phù Khinh không dám làm càn, hiện tại thực sự không dám làm bất cứ điều gì ngoại trừ làm theo lời nói của Hứa Hòe.

"Bà cứ đứng yên tại chỗ, cầm điện thoại đối mặt với tôi là được rồi, không được đi qua, người bên cạnh bà cũng không được đi qua. Nếu không, quá mức chúng ta chính là cá chết lưới rách, xem ai sợ ai." Hứa Hòe nói.

Đáy lòng Phù Khinh tựa hồ muốn chào hỏi toàn bộ tổ tông của Hứa Hòe, trên mặt vẫn chỉ có thể làm theo những gì nàng nói. Ai bảo hiện tại nàng là con át chủ bài lợi hại của bà ta làm gì?

Hứa Hòe nhìn thấy Lâm Thù Ý, cuối cùng cũng nở nụ cười.

Nàng không nghĩ tới mình sẽ gặp lại Lâm Thù Ý qua phương thức này, “Lâm Thù Ý, em hối hận rồi.” Nàng nhìn nữ nhân đang cau mày trên màn hình điện thoại, nhẹ giọng nói rồi bỗng nhiên nở nụ cười, “Em rất hối hận, sớm biết sẽ như bây giờ, vậy lần trước gặp chị, em nên ôm chị nhiều hơn một chút. Làm sao bây giờ, hiện tại em rất nhớ chị." Cũng sẽ không bao giờ có thể ôm chị nữa.

Nghe Hứa Hòe nói như lời trăn trối, Lâm Thù Ý càng thêm hoảng sợ. "Đừng sợ, chúng ta sẽ lập tức về nhà, sẽ không sao đâu."

“Không đúng, Lâm Thù Ý, chị lại muốn gạt em.” Hứa Hòe cười, chỉ là nụ cười kia có chút nhạt nhẽo lại có chút chua xót. Trong lòng nàng không thoải mái, nhưng cuối cùng, nàng vẫn muốn để lại cho Lâm Thù Ý một khuôn mặt tươi cười. Hiện tại nàng muốn đem mặt tốt nhất của bản thân vào trong đầu của Lâm Thù Ý. "Nếu em rơi vào trong tay Phù Khinh, thật sự là cả hai chúng ta đều không thoát ra được. Không phải chị rất thông minh sao? Có thấy đây là một cái bẫy dành riêng cho chị không?"

"Hứa Hòe, em đừng làm bừa!" Bất an trong lòng Lâm Thù Ý càng lúc càng lớn.

Lúc này, vầng trăng sáng vốn đã bị mây đen che khuất, từ phía sau ló đầu ra, nhìn đoàn người phía dưới như ngượng ngùng nở nụ cười. Hứa Hòe cũng cười, "Em không có làm bừa, em chỉ là muốn đem hiện diện của em đã làm cho chị trở nên hỗn loạn quay trở về nguyên điểm nhân sinh thôi, như vậy không được sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play