Hứa Hòe cảm thấy đáy lòng có chút lạnh, trước giờ trên TV nàng chỉ thấy người ta bắt cóc trẻ em trên đường, không ngờ lại có người không có liêm sỉ như Chu Hạo Vũ. Nhưng người đi đường đã xác định nàng là vợ của Chu Hạo Vũ, hiện tại nàng cầu cứu nhưng mọi người lầm tưởng đây chỉ là vợ chồng cãi vã. Lúc nàng gần như bỏ cuộc, đột nhiên, một giọng nữ lạnh lùng vang lên từ trên đỉnh đầu nàng.

"Cậu là cái thá gì dám nói cô ấy là vợ cậu?" Hứa Hòe nghe vậy, ngay sau đó, nàng cảm thấy bàn tay đang ôm lấy vai mình đột nhiên buông lỏng, sau đó bên tai nàng phát ra tiếng kêu thảm, lại ngẩng đầu lên, nam nhân trước mặt đã ngã xuống đất. Lúc này, một nữ nhân thành thục xinh đẹp mặc tây trang xuất hiện trước mặt nàng.

Là Lâm Thù Ý!

"Lâm Thù Ý..." Hứa Hòe đứng yên tại chỗ, có chút ngẩn ra. Thậm chí đã được thả ra, nàng cũng quên vuốt lại mái tóc rối tung của mình, giống như cái đầu gỗ ngốc nghếch không nhúc nhích.

Lâm Thù Ý thu chân lại, hôm nay cô đi giày cao gót mũi nhọn bằng da, thẳng chân đá Chu Hạo Vũ một cước. Sau khi người kia bị đá ngã quỳ trên mặt đất, cô còn không quên duỗi chân ra dùng gót giày chà xát bắp chân của người kia.

Cô nghe thấy giọng nói của Hứa Hòe, nhưng không ngẩng đầu lên. Dáng dấp tùy tính lại mang theo ung dung, hiện tại gót giày cao gót màu bạc của cô tựa như sắp giẫm nát bắp chân nam nhân trước mặt, làm cho người kia không thể đứng dậy, cuộn tròn trên mặt đất ôm chân rên rỉ. Cô như không nghe thấy, sắc mặt không chút thay đổi, chỉ trịch thượng nhìn chằm chằm người đang kêu gào trên mặt đất.

"Cô ấy là vợ của cậu sao?" Lâm Thù Ý lại nói, lần này, cô thả bàn chân đang giẫm lên bắp chân của người kia, ngược lại giẫm lên mặt hắn, "Tôi xem lá gan cậu lớn bao nhiêu, giữa ban ngày ban mặt lại dám nói huơu nói vượn?"

Chu Hạo Vũ kỳ thực còn chưa nhìn rõ ai đã cho hắn một cước, tiếp theo liền bị giẫm lên, nghe thấy giọng nói của Lâm Thù Ý mới biết đối phương hiển nhiên là nữ nhân!

Hắn bị một nữ nhân đánh trên đường! Còn bị đánh cho thảm như vậy! Hắn muốn phản kháng, nào biết chân Lâm Thù Ý như chùy sắc, hắn lại lay động nhưng không được nửa phần, muốn mắng to, nhưng lúc này chỉ có thể gào lên đau đớn.

Sau đó, dấu đế giày có vẻ in trên mặt hắn rất tốt, khi đế giày tinh tế của nữ nhân không chút khách khí giẫm lên mặt hắn, mặc dù có bụi trong miệng, nhưng cuối cùng cũng coi như có thể nói chuyện được. "Ai! Cô là ai! Quản chuyện không đâu! Tiện nhân!"

Ở góc độ này, hắn cực lực quay đầu để nhìn rõ bộ dáng của Lâm Thù Ý, nhưng chân của Lâm Thù Ý trực tiếp giẫm ở trên mặt hắn, hắn chỉ có thể nhìn thấy đường viền, loại khuôn mặt này hỏng bét ngoài đường, không nhịn được mắng to.

Lâm Thù Ý cười lạnh, "Miệng thối như vậy? Không cần nữa sao?"

Thanh âm vừa dứt, nam nhân trên mặt đất lại hét lên. Đế giày của Lâm Thù Ý trực tiếp giẫm vào miệng hắn.

Lúc đầu vốn Hứa Hòe và Chu Hạo Vũ lôi kéo đã khiến rất nhiều quần chúng vây quanh, bây giờ Lâm Thù Ý không chút kiêng dè đánh nhau càng làm cho nhiều người vây quanh hơn.

Đại gia đều thích xem náo nhiệt, Lâm Thù Ý khẽ nhíu mày, cô không thích bị người xem như một con khỉ diễn xiếc.

Có người đã chỉ chỉ trỏ trỏ, có thể là những người trước đó đã vây quanh Hứa Hòe và Chu Hạo Vũ, hiện tại bọn họ nhìn thấy Lâm Thù Ý "Làm chuyện ác", không khỏi lên tiếng ngăn lại, "Ai nha, cô làm gì thế! Này là vợ chồng cãi vã, cô là người ngoài nhúng tay vào làm gì?"

Có người đầu tiên lên tiếng, đám đông liền phát ra thanh âm phụ họa theo, dồn dập chỉ trích Lâm Thù Ý "bạo lực".

Nhưng những thanh âm này lọt vào tai Lâm Thù Ý, cô trực tiếp bỏ qua, lười đi giải thích cho những người không biết sự thật còn nghĩ trong lúc vô tình cô là hung thủ hành hung người.

Nhưng Hứa Hòe không nhìn được, nàng vội vàng bước đến chỗ Lâm Thù Ý, đáp lại những người chất vấn cùng chỉ trích cô: "Cô ấy là..." Sau khi cất tiếng, Hứa Hòe đột nhiên không biết nên giới thiệu thân phận của Lâm Thù Ý như thế nào, bạn bè sao? Nhưng này lại khiến người ta nghĩ rằng Lâm Thù Ý tọc mạch, giúp mình trút giận thì sao? Vậy nên nói thế nào đây?

"Người yêu." Lúc này, ngay lúc Hứa Hòe dừng lại, Lâm Thù Ý nói.

Cô nghiêng đầu nhìn Hứa Hòe, trong mắt có chút thâm thúy, "Đúng không?"

Hứa Hòe chỉ nhìn thấy môi mỏng đã hôn khắp người nàng chậm rãi mở ra, màu sắc ngọt ngào như bánh đậu, nàng cảm giác giống như tỏa ra mùi thơm ngào ngạt trong không khí. Hứa Hòe cảm thấy mình như bị mê hoặc, vô thức gật đầu theo Lâm Thù Ý. "Đúng vậy." Nàng nhẹ giọng nói.

Hiện tại Lâm Thù Ý vẫn đang mặc một bộ tây trang tinh tế, Hứa Hòe thấy trên chóp mũi cô có chút mồ hôi rất đáng yêu.

Những người xung quanh đều trố mắt nhìn, im lặng mấy giây, lại bắt đầu xì xào bàn tán, nhỏ giọng đàm luận với người bên cạnh.

Những đàm luận đó đơn giản là không thể tin mối quan hệ giữa hai người, có một số người còn nghi hoặc.

Chu Hạo Vũ còn đang kêu rên trên mặt đất cũng sững sờ, hắn không ngờ ở trên đường cũng có thể gặp nữ nhân hiện tại đang bao dưỡng Hứa Hòe trong miệng Ôn Thư Nhiên. Nhưng khi hắn hiểu điểm này, trong lòng liền có chút sợ hãi.

Theo thông tin nhận được từ Ôn Thư Nhiên và dì của hắn, hắn biết người bao dưỡng Hứa Hòe không phải là nhân vật nhỏ, thậm chí giậm chân một cái cũng có thể khiến cả thành phố Thanh Phúc run lên một chút. Trước mắt, hắn thật giống như suýt chút nữa đã mang Hứa Hòe đi dưới mí mắt của nhân gia, Chu Hạo Vũ cũng không dám thách thức nữ nhân đã giẫm vào mặt hắn, hắn chỉ muốn thừa dịp chung quanh đang náo nhiệt lẳng lặng lẻn đi.

Mặc dù Lâm Thù Ý đang nói chuyện với Hứa Hòe, nhưng sự chú ý của cô vẫn không rời khỏi Chu Hạo Vũ.

Khi người kia có động tác nhỏ, Lâm Thù Ý lập tức chú ý tới, nghiêng đầu nhìn nam nhân đang nằm trên mặt đất muốn bò ra khỏi đám đông, cô không khỏi cảm thấy buồn cười.

"Tôi cho cậu đi chưa?" Lâm Thù Ý nắm tay Hứa Hòe đi về phía Chu Hạo Vũ, vừa nãy cô xoay người ôm lấy Hứa Hòe cũng đã thu chân về rồi.

Nam nhân trên mặt đất nghe vậy thì đột nhiên đứng lên khỏi mặt đất, không nói hai lời, động tác rất nhanh, lập tức đẩy đám người sang một bên, có ý định bỏ chạy.

Lâm Thù Ý bước nhanh, mặc dù cô đi giày cao gót đến nửa lòng bàn tay, nhưng tốc độ của cô vẫn nhanh không thua gì nam nhân phía trước, một tay nắm lấy vai Chu Hạo Vũ, một tay ngăn cản ý muốn tiếp tục trốn thoát của hắn.

Người bị tóm còn muốn phản kháng, còn tưởng Lâm Thù Ý là đại tiểu thư như người bình thường, nghĩ dựa vào sức lực của mình cũng có thể trốn thoát. Dù sao bây giờ phải chạy, trong lòng Chu Hạo Vũ nghĩ như vậy.

Những gì hắn nghĩ rất tốt đẹp, nhưng sự thật lại không tốt đẹp như vậy.

Nhìn vóc người Lâm Thù Ý không kém Hứa Hòe bao nhiêu, nhưng cuối cùng cô lại không giống với tiểu thiên nga kia.

Chu Hạo Vũ lại bị lôi kéo để lộ mặt ra, Lâm Thù Ý rất lịch sự với hắn, không có ghét bỏ dấu giày trên mặt hắn, một tay bóp mặt của người kia. Ngón tay thon dài trắng nõn bóp chặt khuôn mặt Chu Hạo Vũ, "Còn chưa nói cho mọi người biết, ai là vợ của cậu." Lâm Thù Ý nói, trong mắt không có một chút ý cười, "Không có kêu đi, làm sao liền muốn trốn, làm sao, có bản lĩnh khi dễ người lại không có bản lĩnh thừa nhận?" Ai cũng nghe được ngữ khí của cô có chút châm chọc cùng trào phúng.

Mặt Chu Hạo Vũ đỏ bừng, nhưng không ai có thể thấy được, dù sao mặt hắn quá đen rồi. "Cô, cô muốn, muốn làm gì..." Hắn nói ngắt quãng, Lâm Thù Ý bóp mặt hắn, làm hắn suýt chút nữa cắn vào đầu lưỡi, nhìn dáng dấp rất thống khổ.

"Cậu nghĩ thế nào? Công khai muốn bắt cóc nữ nhân trên đường, cậu là muốn làm gì? Buôn bán? Cường bạo? Hay là muốn làm gì?" Lâm Thù Ý hỏi trắng ra.

Khi nghe cô nói vậy, những người xung quanh mới phản ứng được, không phải con đường này thường xuyên có vụ bắt cóc trẻ em sao? Đột nhiên, chủ đề bàn tán của mọi người từ Lâm Thù Ý chuyển sang Chu Vũ Hạo, chỉ chỉ trỏ trỏ bắt đầu chỉ trích.

"Thứ bại hoại!"

"Đồ cặn bã! Đưa đến đồn cảnh sát đi!"

"Loại người này a! Rác rưởi!"

...

Trong số những người vây quanh chỉ trích, nhiều người đã quên ngay từ đầu bọn họ là người đã khuyên bảo Hứa Hòe đi theo Chu Hạo Vũ, bỗng chốc trở nên "Đại nghĩa lẫm nhiên", trong nháy mắt quên mất mình vừa rồi cũng là "quân sư" cho nam nhân đáng phỉ nhổ trước mặt.

Chu Hạo Vũ chỉ muốn biến mất tại chỗ, cúi đầu không nói gì, trong lòng thầm nguyền rủa Lâm Thù Ý. Làm sao hắn có thể biết nữ nhân này lại có khí lực lớn như vậy, quả thực liền so với Popeye!

Lâm Thù Ý cảm thấy mất kiên nhẫn, cô nhấc bàn tay đang bóp mặt nam nhân kia lên, người kia không khỏi ngẩng đầu theo. Sau một khắc, nắm đấm của Lâm Thù Ý rơi vào trên mặt hắn.

Hứa Hòe nhìn thấy cảnh này, che miệng kêu lên, nàng bỗng nhiên hiểu ra tại sao đêm đó Lâm Thù lại nói cô đã rất khách khí với Tiết Vũ Phỉ. Gặp phải người chửi mắng nữ nhân của cô, Lâm Thù Ý có thể tát một cái liền xong. Nhưng nếu gặp một tên nam nhân nhục mạ nàng, vậy thì sẽ là một đấm...

Một đấm...

Một cái tát có thể làm cho khuôn mặt bị sướt nhẹ. Còn một đấm của Lâm Thù Ý trực tiếp làm khuôn mặt người kia bị sưng lên...

Cấp tốc...

Sưng lên...

Khóe miệng Chu Hạo Vũ bị răng cắn vào, da cũng rách ra, cú đấm này cuối cùng giúp hắn thoát khỏi khống chế của Lâm Thù Ý, nhưng đồng thời cũng khiến hắn không dám có ý định chạy trốn.

Giờ phút này, Chu Hạo Vũ thậm chí không có nửa phần ý định phản kháng Lâm Thù Ý, bị cú đấm này đánh cho... sững sờ...

"Tôi ghét những người không trả lời tôi, cảm giác giống như không được tôn trọng vậy." Lâm Thù Ý làm mắt điếc tai ngơ trước những thanh âm xì xào xung quanh. Hành động của cô chính là then chốt, đánh thế này chỉ là làm nóng người mà thôi.

Chu Hạo Vũ nghe xong lời này, khó khăn nói, trước sau chỉ có một phút, hắn thật sự sợ Lâm Thù Ý rồi.

"Tôi, tôi, cô ấy không phải vợ tôi, là tôi nói bừa, tôi sai rồi, tôi xin lỗi..." Chuyện đến nước này, ngoài việc thừa nhận hắn không còn lựa chọn nào khác.

"Nói bừa?" Lâm Thù Ý không vì lời nói của hắn mà sắc mặt chuyển biến tốt, động tác đúng là làm mọi người kinh ngạc, cô vuốt ve lòng bàn tay rồi cười hai tiếng, "Vậy cậu muốn người là muốn làm gì? Hay là hỏi cách khác, cậu, muốn làm gì mèo con của tôi?"

Cô đứng đó, rõ ràng mảnh mai, nhưng lại có khả năng làm cho người ta nhìn cô như nhìn đại địch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play