Vẻ mặt của Tiết Vũ Phỉ nhất thời như nhìn thấy ma, không thể tin nhìn Hứa Hòe đang cười yếu ớt nhìn mình, môi mấp máy nhưng nửa ngày cũng không nói được thành lời.

"Làm sao vậy? Yêu cầu này khiến cậu cảm thấy rất khó xử sao?" Nhiệt độ trong mắt Hứa Hòe từng chút biến mất, nàng cũng muốn hòa thuận với mọi người, nhưng tại sao lại có người luôn muốn đẩy nàng vào ngõ cụt? Nhưng rõ ràng là nàng đã đứng trên bờ vực rồi a! Nếu lùi lại một bước, thực sự sẽ là vực sâu vạn trượng. Những người này nhìn thấy hài cốt của nàng sẽ rất cao hứng sao? "Cậu, không phải cậu vừa nói bất cứ khi nào tôi cần giúp đỡ thì có thể nói sao? Sao bây giờ cậu lại không nói gì?"

Hứa Hòe nói tiếp, nếu nàng lùi lại một bước thì nàng chỉ có một con đường, ngoại trừ cắn răng đi về phía trước, nàng còn có thể làm gì?

Nàng không phải là người xấu, nhưng bị bức ép phải trưởng thành, từ bỏ thiện lương cùng nhân hậu.

"Hứa Hòe, tớ..."

"Ai nha, Hứa Hòe, cậu đây là làm sao vậy? Vũ Phỉ không muốn cậu còn cưỡng cầu làm gì a? Hơn nữa bệnh viện có chút xui xẻo, quan hệ không tốt tại sao phải cường ngạnh như vậy a!" Lúc này, Tiết Vũ Phỉ không biết phải nói gì, cô gái tóc xoăn ngắn có quan hệ tốt với cô ta bên cạnh mở miệng phụ họa, còn một mặt không đồng ý nói với người đối diện là nàng.

Sắc mặt của Tiết Vũ Phỉ theo thời gian trở nên ủy khuất, thực sự trông giống như cô ta đang bị Hứa Hòe khi dễ.

Bàn ăn đột nhiên trở nên yên tĩnh, trong không khí tựa như có chút lúng túng, cũng không có người dám đánh gãy.

Cuối cùng, Hứa Hòe là người đầu tiên phá vỡ loại lúng túng này.

Nàng khẽ cười một tiếng, lập tức, ánh mắt của tất cả những người trong bàn đều tập trung vào nàng.

"Nếu yêu cầu nhỏ như vậy cũng không làm được, vậy trước đó cậu còn mạnh miệng làm cái gì? Hay là nói, nói huơu nói vượn sẽ làm cậu có cảm giác thỏa mãn sao?" Hứa Hòe không để ý đến cô gái đang phụ họa, ánh mắt nàng thẳng tắp nhìn vào Tiết Vũ Phỉ, cứ như vậy cho đến khi người kia không chống đỡ được nữa, cuối cùng cúi đầu. "Cậu cảm thấy oan ức sao?" Hứa Hoè ở trong lòng cười khổ một tiếng, rõ ràng nàng mới là người oan ức a! Tại sao, hiện tại nàng giống như kẻ tội đồ vậy?

"Hứa Hòe, cậu cũng thật quá đáng a! Không người nào yêu thích bệnh viện cả, làm sao cậu có thể ép buộc Vũ Phỉ như vậy!" Cô gái tóc xoăn ngắn phụ họa lại lên tiếng, một bên an ủi Tiết Vũ Phỉ đang bị tổn thương, một bên giận giữ quát mắng Hứa Hòe.

Tình cảnh tựa như trở nên càng lúng túng, xảy ra rất nhiều cuộc cãi vã.

"Được rồi, đều bớt nói vài câu đi." Phó Miêu Vân đứng lên hòa giải, "Các em đây là đang cãi nhau trước mặt lão sư a!" Câu này tựa như xoa dịu không khí trên bàn đi rất nhiều. Mọi người đột nhiên ý thức được vẫn đang ở nhà của Phó Miêu Vân, không phải là nơi có thể tùy ý làm bừa, cho nên đều thu lại tính khí.

Hứa Hòe cũng không ngoại lệ, sau đó trên mặt cũng không có ý cười.

Nếu như có thể, ai cũng đều không muốn đến bệnh viện.

Nửa bữa cơm này Hứa Hòe không tham gia thảo luận nữa, cúi đầu không biết đang nghĩ gì, chỉ là tập trung đếm hạt cơm trong bát, giống như quyết tâm đếm cho rõ ràng. Sau khi Tiết Vũ Phỉ chạm phải cái đinh, sau đó cũng không có tra thêm nữa, rất nhanh trò chuyện với những người xung quanh, giọng nói lanh lảnh không ngừng vang lên từ trong miệng cô ta.

Lúc này Phó Miêu Vân không chút biến sắc gắp cho Hứa Hòe một miếng thịt. Hứa Hòe đang cúi đầu liền sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Phó Miêu Vân đang hòa ái nhìn nàng, "Lão sư?"

Phó Miêu Vân cười với nàng, bà đã lớn tuổi như vậy rồi, những học sinh của bà bao gồm cả Tiết Vũ Phỉ đang nghĩ gì, lẽ nào bà còn không hiểu? "Ăn đi, em không thích sao? Tối nay tôi không thấy em ăn nhiều, xem ra có thể không hợp khẩu vị."

Hứa Hòe lắc đầu, "Rất ngon." Nàng là nói thật lòng, "Đồ ăn nhà lão sư vẫn là nhất a!"

Phó Miêu Vân nói hiện tại nàng vẫn dẻo miệng, rồi cúi đầu xuống thì thầm với nàng: "Nếu không vui thì đừng đem mấy lời đó để ở trong lòng, nhân sinh của người khác nói thế nào cũng không liên quan đến em, em phải làm tốt công việc của bản thân. Đến thời điểm đó, để những người từng coi thường em nhìn em sống tốt như thế nào."

Bà rất thích Hứa Hòe.

Trong những sinh viên nghệ thuật như bọn họ, có bao nhiêu người có thể an phận như Hứa Hòe đâu? Thật sự rất khó để người ta không thích một cô gái tài năng cùng nỗ lực lại chưa từng khoe khoang như thế.

Lúc này, Hứa Hòe nghe xong liền cảm thấy mình sắp bật khóc.

Trong giá lạnh, có một tia sáng lặng lẽ sưởi ấm cho nàng.

"Cảm ơn lão sư..." nàng thấp giọng đáp.

Vết chân chim của Phó Miêu Vân cong lên, "Đúng rồi, ngày mai lão sư sẽ cùng em đến bệnh viện một chút. Tôi ngược lại muốn biết vị phụ huynh nào đã cho tôi một học sinh ưu tú như vậy." Trong ngữ khí của bà, không thiếu tự hào cùng hãnh diện.

Hứa Hòe không biết phải nói gì, nàng nhìn Phó Miêu Vân, đôi mắt ngấn nước.

Bữa cơm rất nhanh liền kết thúc, Hứa Hòe cùng những người khác chào tạm biệt Phó Miêu Vân, đi về phía bên ngoài trường học.

Trong kỳ nghỉ hè, số ít sinh viên không thi vào chuyên ngành nghệ thuật, hầu hết đều có việc làm bên ngoài, về quê hoặc thuê nhà ở bên ngoài. Hứa Hòe cũng đi ra ngoài cùng với bọn họ.

Nàng không quen thuộc với nhóm người này cho lắm, lúc này cũng không nghĩ tới việc gia nhập nhóm này, cho nên nàng cứ cúi đầu lặng lẽ đi ở phía sau đám người.

Trước đó Lâm Thù Ý đã nói khi nào ra ngoài thì gọi cho cô, bây giờ nàng đang soạn tin nhắn gửi cho Lâm Thù Ý.

Hứa Hòe đang vùi đầu đi cũng không nghe đám người đang nói cái gì, nhưng khi gió đêm đưa tên nàng vào tai, nàng liền không thể không đối mặt.

Giọng nói của Tiết Vũ Phỉ nổi bật nhất trong số rất nhiều giọng nói ồn ào, ngay cả khi nàng không muốn để ý cũng có thể dễ dàng phân biệt được.

"Ai nha, tớ thực sự không thể tiêu quá nhiều tiền a! Nhà chúng ta cũng không có thiếu tiền..." Sau đó, có một tràng cười giòn giã cùng đắc ý thuộc về cô gái có giọng nói lanh lảnh "Tớ biết tớ biết, đến lúc đó tớ ra ngoài sẽ mua cho các cậu! Muốn mua cái gì cứ trực tiếp tìm tớ!"

"Vậy chúng ta cảm ơn cậu trước a!" Đây là giọng nói của cô gái phụ họa bên cạnh cô ta, "Kỳ thực, nếu Hứa Hòe đi Anh quốc, chúng ta sẽ có hai người có thể mua đồ cho chúng ta a!"

"Cắt..." một người khác xen vào, "Cho dù Hứa Hòe có xuất ngoại, cậu ta cũng sẽ không hảo tâm mua đồ cho chúng ta giống như Vũ Phỉ đâu! Con người của cậu ta rất thanh cao a!"

Thanh cao? Hứa Hòe không nghĩ tới mình ở trong lòng bạn bè còn có cái hình tượng như vậy.

"Thanh cao cái gì?" Tiết Vũ Phỉ bĩu môi, cuối cùng đề tài vẫn là liên quan đến Hứa Hòe, trong lòng có chút bất mãn. "Bị người khác bao dưỡng, còn có thể thanh cao nổi không?"

Trong ngữ khí của cô ta, mang theo châm biếm cùng trào phúng nồng đậm, trần trụi không hề có điềm báo trước, liền nói ra bí mật tự cho là kinh thiên động địa cho khắp thiên hạ biết...

Đại học Thanh Hoa trong đêm mùa hè, đại lộ là mảnh rừng rậm rạp, cũng chỉ có tiếng xì xào bàn tán của một nhóm nữ sinh. Sau đó, tại nơi này đột nhiên có thanh âm chanh chua, cả đại lộ như chìm vào vắng lặng.

Phi thường yên tĩnh, giống như âm thanh xào xạc của gió đêm thổi trên lá, lúc này đã biến mất.

Thời gian như bất động, không khí im ắng đến đáng sợ.

Hứa Hòe ngẩng đầu, ánh mắt không buồn cũng không vui nhìn đoàn người cách đó không xa. Nàng đã nghe những gì Tiết Vũ Phỉ nói, nàng cũng tin Tiết Vũ Phỉ là nói cho nàng nghe. Khóe môi lộ ra nụ cười nhàn nhạt, tựa hồ mang theo trào phúng không thèm để ý.

"Cái gì! Vũ Phỉ?" Một cô gái đi theo sau Tiết Vũ Phỉ không thể tin thốt lên, sau đó đột nhiên quay lại nhìn Hứa Hòe đang đi sau họ một bước, ánh mắt lóe lên tia thăm dò cùng nghi hoặc.

"Không thể nào?" Lại thêm một người khác xem náo nhiệt, ánh mắt tràn đầy hiếu kỳ cùng nghi hoặc nhìn Hứa Hòe.

Mặt Tiết Vũ Phỉ lộ ra vẻ ảo não "Ai nha, tớ chỉ đùa thôi! Quả nhiên các cậu đều tin a!" Cô ta làm ra vẻ áy náy, nhưng lúc bắt gặp ánh mắt của Hứa Hòe liền lộ ra một tia đăc ý. "Làm sao Hứa Hòe có khả năng là một người như vậy! Tớ chỉ đùa thôi!"

"Vũ Phỉ! Cậu không thể gạt chúng ta a! Nếu cậu thực sự biết cái gì liền nói với chúng ta a! Lại nói, bạn bè cùng lớp chính là muốn giúp đỡ lẫn nhau, nếu trong nhà Hứa Hòe thật sự có khó khăn gì, chúng ta cũng có thể giúp một tay." Lúc này, cô gái tóc xoăn ngắn phụ họa trước đó lại mở miệng, theo Tiết Vũ Phỉ một xướng một họa, dáng dấp kia giống như muốn giẫm Hứa Hòe xuống bùn, không cho nàng đứng dậy nữa.

Lời này vừa dứt, mọi người đều nhìn Tiết Vũ Phỉ giống như liền có thể nghe thấy chân tướng gần nhất từ trong miệng người này.

Tiết Vũ Phỉ có chút khó xử liếc mắt nhìn Hứa Hòe, giống như cô ta thực sự bị cuốn theo không biết nên nói ra sự thật hay không. Mà Hứa Hòe cũng mang mặt không cảm xúc nhìn cô ta.

"Hứa Hòe..." Cô ta cắn môi dưới, dáng dấp như vô tội, tựa hồ muốn cầu xin đối phương đồng ý.

Hứa Hòe xua tay, bỗng nhiên nở nụ cười. Nàng thậm chí còn rất lễ phép làm động tác "mời", dáng vẻ tiêu sái lại tùy ý, mang theo một tia tao nhã.

Tiết Vũ Phỉ nhìn thấy ánh mắt giễu cợt trong mắt của người kia, không khỏi nghĩ đến những lời mà cô ta đã nghe được từ những người xung quanh khen Hứa Hòe không dứt miệng, trong mắt cô ta có chút cáu kỉnh tràn đầy đố kị. Cô ta không hiểu tại sao Hứa Hòe đã rơi vào tình cảnh kia mà hiện tại còn có tư thái thanh cao như vậy. Lần trước Lâm Thù Ý mang nàng đi dự tiệc, tất cả người trong vòng đều biết. Hiện tại Hứa Hòe chỉ là sủng vật Lâm Thù Ý nuôi dưỡng mà thôi.

"Không phải cậu đang theo một ông chủ lớn nào đó sao? Hứa Hòe, mặc dù nhà cậu bị phá sản tớ cũng cảm thấy rất đáng tiếc, thế nhưng tớ nghĩ là con gái nên giữ mình trong sạch một chút, cậu xem a, nếu sau này bạn trai tương lai của cậu biết hiện tại cậu đang trải qua chuyện nực cười như thế, vậy hắn có còn kết hôn với cậu không?" Tiết Vũ Phỉ sốt sắng nói, như rất lo lắng, "Nếu cậu thật sự thiếu tiền, bạn học của chúng ta cũng có thể quyên góp một chút, cậu, cậu không cần..."

Tiết Vũ Phỉ tình cảm dạt dào nói với Hứa Hòe, mà trên mặt Hứa Hòe vốn vẫn là mang tư thái ung dung nhưng từ từ có chút kinh ngạc, bởi vì lúc này nàng đang đối mặt với cổng trường, nhìn thấy một tia sáng, có một thân ảnh yểu điệu tinh tế đi tới.

Theo thân ảnh tới gần, Hứa Hòe nhìn thấy người tới, vẻ kinh ngạc trong mắt càng sâu, đồng thời trong lòng có chút không bình tĩnh.

Khi nhìn thấy Lâm Thù Ý, nàng càng trở nên bất an.

Tiết Vũ Phỉ còn chưa biết, hùng hồn phát biểu bài diễn thuyết bát ái chi tâm của mình, cho đến khi một giọng nữ lạnh lẽo cắt ngang lời cô ta.

"Không cần cái gì?" Lâm Thù Ý từ phía sau bước lên, cô vẫn mặc bộ áo liền quần màu đen như buổi sáng ra cửa, bây giờ trong bóng tối, nhìn như sắp hòa vào màn đêm. Cô bước đến bên người Hứa Hòe, đưa bàn tay cầm chìa khóa xe đặt ở trên eo của Hứa Hòe, tư thái vừa nhìn đã thấy bá đạo, ôm Hứa Hòe vào ngực mình, sau đó, cô mới nhíu mày nhìn Tiết Vũ Phỉ cách đó không xa, "Không cần em ấy đi theo tôi sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play