Giang Hạc theo hướng Cao Tân Vũ chỉ, một đường tìm được đường ra bên ngoài triển lãm, giờ phút này bên ngoài mây đen dày đặc, bầu trời còn mưa tí tách, trợ lý Phùng Du không ở bên cạnh, cậu cũng không có ô, mưa dầm mưa, tìm một vòng quanh hội quán cũng không tìm được người.

Lúc Phùng Du tìm được cậu, trên người Giang Hạc đã dính không ít nước mưa, lúc này mới là tháng năm, thời tiết thành phố A còn chưa bắt đầu ấm lên, mặc áo khoác một cơn gió thổi qua cũng lạnh vù vù, chứ đừng nói là trên người dính nước mưa.

"Giang Tổng," Phùng Du cầm ô, thay cậu che khuất những hạt mưa không lớn không nhỏ "Ngài tìm cái gì vậy?"

"Đang tìm bạn gái tương lai của tôi, " Giang Hạc bị ướt vẫn duy trì phong độ nho nhã như trước, dùng giọng điệu nửa đùa nửa thật nói một câu, chợt, cậu lấy khăn trong âu phục lau bọt nước trên mặt, lại thấp giọng lẩm bẩm một tiếng: "Có lẽ là tôi nhìn nhầm cũng nên."

Vừa rồi cái nhìn kinh hồng nhất diện* kia quá mức ngắn ngủi, ngắn ngủi đến mức cậu đều không có dư vị, đến tột cùng là chân thật hay mơ màng.

(*) Nhìn thoáng qua người con gái đẹp.

Cũng rất có thể hôm nay Giang Hạc cả ngày đều suy nghĩ đến Viện Viện, nỗi nhớ mãnh liệt khiến cậu sinh ra ảo giác, nhưng mặc kệ như thế nào, Giang Hạc hiểu được, giờ khắc này cậu rất muốn gặp cô.

Rất muốn, rất muốn.

"Bạn gái?" Phùng Du nghe được từ này thoáng khiếp sợ một chút, lập tức lại bị giọng điệu nửa đùa nửa thật của Giang Hạc triệt tiêu.

Có thể do buổi sáng bị dính mưa, buổi chiều lúc làm việc, Giang Hạc thỉnh thoảng lại hắt hơi vài cái, khiến Phùng Du cả kinh ngẩng đầu hỏi thăm: "Giang Tổng, có muốn tìm bác sĩ xem không? "

"Không cần, không có việc gì." Giang Hạc đưa tay chạm vào trán mình, không có cảm giác gì không đúng, cự tuyệt ý kiến tìm bác sĩ, hỏi "Hôm nay ở triển lãm có gặp phải hạng mục nào tốt không? "

Nói đến công việc, Phùng Du thả lỏng hơn không ít: "Thật đúng là gặp phải mấy cổ phần tiềm năng đáng giá hợp tác. "

Giang Hạc gật đầu: "Nói một chút. "

Phùng Du cầm tập tài liệu đặt trước mặt Giang Hạc, cẩn thận giảng giải: "Đầu tiên là hệ thống phẫu thuật xâm lấn tối thiểu trực quan hóa thần kinh mà trước đây Giang Tổng đã xem xét, công ty của họ lợi dụng triết lý y tế kết hợp với khoa học kỹ thuật tiên tiến để nâng cao tỷ lệ an toàn và thành công của phẫu thuật, làm cho chấn thương phẫu thuật nhỏ, phục hồi nhanh, rất có ý nghĩa đầu tư. Nhưng khuyết điểm của nó cũng cực kỳ rõ ràng, tầm nhìn tiếp xúc cực kỳ hạn chế, vì vậy yêu cầu đối với các bác sĩ điều khiển rất cao, điều này có nghĩa là không thể mở rộng quảng bá. "

"Hơn nữa," Phùng Du dừng một chút, lại nói, "Hơn nữa Giang Tổng, công ty chúng ta cũng chưa từng tiếp xúc với kinh nghiệm phương diện này, cho nên đầu tư còn cần phải cẩn thận cân nhắc. "

"Ừ." Giang Hạc cầm tài liệu Phùng Du đưa cho cậu, nhẹ nhàng gật gật đầu, đầu ngón tay điểm lên văn kiện một chút, "Còn có những thứ khác không? "

"Còn có một cái nữa." Phùng Du lại đưa cho Giang Hạc một xấp tài liệu, "Công ty khoa học kỹ thuật mạng lưới Internet Tân Vũ. "

"Đừng nhìn công ty này hiện tại chủ yếu là một app giải trí, nhưng mà hệ thống giọng nói app này của bọn họ làm được vô cùng hoàn mỹ, trí tuệ nhân tạo và độ chính xác so với tất cả các hệ thống giọng nói trên thị trường đều nhạy bén hơn, hơn nữa nó còn có chức năng phân biệt tự động."

Phùng Du nói về công ty này thật sự là khen ngợi không dứt miệng: "Nếu chúng ta có thể hợp tác với bọn họ, có hệ thống giọng nói hoàn mỹ này, Giang Tổng, chúng ta cùng Hồng Vận hợp tác thì không cần buồn sầu, hơn nữa chúng ta còn có thể sáp nhập nó vào tất cả sản phẩm của chúng ta, thực hiện trợ lý giọng nói thông minh chân chính. "

Dưới trướng khoa học kỹ thuật Hạc Thành cũng có hệ thống giọng nói, nhưng hệ thống giọng nói của khoa học kỹ thuật Hạc Thành không khác gì các công ty khác, thông qua việc gửi chỉ thị đến hệ thống để tiến hành điều khiển từ xa, khuyết điểm rõ ràng, thường xuyên đứng hình, không nhận được mệnh lệnh, tự động nhảy mệnh lệnh, vân vân và mây mây... Nói là hệ thống giọng nói trí tuệ nhân tạo, kỳ thật không liên quan gì đến trí tuệ nhân tạo.

Nhưng hệ thống giọng nói này của công ty Tân Vũ thì khác, chức năng phân biệt tự động của nó hoàn toàn có thể thay thế các vấn đề như kẹt thẻ cứng do gửi chỉ thị mang lại, đồng thời hoàn toàn có thể điều khiển tất cả các chức năng của thiết bị gia dụng bằng giọng nói.

Trước mắt, khoa học kỹ thuật Hạc Thành kinh doanh chủ yếu hai mảng chính, một trong số đó là mạng lưới Internet khoa học kỹ thuật trực tuyến, nền tảng còn lại là thiết bị gia dụng trí tuệ nhân tạo ngoại tuyến.

Có thể nói với hệ thống thoại này họ hoàn toàn có thể liên kết 2 mảng trực tuyến và ngoại tuyến cho khoa học kỹ thuật Hạc Thành của mình, cái này còn chưa kết thúc, kế tiếp bọn họ còn hợp tác với Hồng Vận gia nhập hệ thống giọng nói này nữa, khách hàng chính có thể điều khiển được ô tô là cao hơn.

Phùng Du nói rất hưng phấn, Giang Hạc nghe được lại rất tỉnh táo: "Nghe có vẻ không tệ, nhưng vì sao đồ vật không tệ như vậy còn bị lưu lại cho đến bây giờ? "

Những thứ có thể xuất hiện trong triển lãm đối với người ngoài có lẽ rất mới mẻ, nhưng trong mắt người trong nghề cũng chỉ là một chuyện, bởi vì những thứ tốt chân chính từ trước khi người khác còn chưa khai quật ra đã bị người ta đào đi, đồ vật có thể lưu lại trên triển lãm, đều là người trong nghề lòng dạ biết rõ, hoặc là nếu không sẽ có người khác nhặt được phần còn lại, Giang Hạc không tin cái tiện nghi này đến phiên cậu kiểm lậu*

(*) Tiếng lóng trong giới đồ cổ, chỉ hành động dùng giá tiền rất rẻ để mua được đổ cổ đáng giá và người bán thường không biết rõ giá trị của món đồ đó; người mua có thể bán đi với giá trị thực sự, qua đó một bước trở nên giàu có.

Giang Hạc lập tức hỏi điểm mấu chốt, Phùng Du sắc mặt hơi xấu hổ: "Đích xác có không ít công ty lớn muốn tiếp xúc bọn họ, bất quá ông chủ của công ty này như là có rào cản, không muốn đóng gói bán ra, chỉ nguyện ý cùng nhau hợp tác."

Cùng nhau hợp tác nói trắng ra là ký hợp đồng, ký vài năm, sử dụng hạn chế, phạm vi,... đều là đối phương định đoạt, muốn mở rộng kinh doanh còn phải áp dụng ý kiến của đối phương, rất phiền toái, hiện tại các công ty lớn đều đã quen tự do, làm sao có thể nguyện ý bị một công ty mới cản trở.

Giang Hạc lại hỏi: "Hoàng Tổng ABC cũng không có hạ được? "

Hoàng Khai Minh thích nhất là dùng tiền nện người, trên cơ bản thứ mà hắn ta coi trọng thì không có chuyện bắt không được. Hệ thống giọng nói hoàn mỹ này không có đạo lý để hắn xem thường.

Phùng Du gật đầu: "Không có. "

Giang Hạc khiêu mi: "Đủ cứng đầu."

"Trước tiếp xúc xem chút đi." Giang Hạc cẩn thận tỉ mỉ đọc lại văn kiện trong tay một lần, "Bất quá tôi cũng càng có khuynh hướng đóng gói mua lại. "

Tựa như Phùng Du nói, nếu hệ thống giọng nói này có thể liên kết tất cả các nền tảng dưới trướng bọn họ với nhau, như vậy bọn họ không thể bị bất cứ thứ gì cản trở, bởi vì trí tuệ nhân tạo này không cần còn tốt, đã dùng căn bản là hủy bỏ không được. Nếu như cùng nhau hợp tác, một khi trong quá trình sử dụng, bọn họ bị đối phương đặt ra bất kỳ chướng ngại vật nào, đối với bọn họ mà nói đều là đả kích trí mạng, tình huống này Giang Hạc không cho phép xảy ra, cho nên lựa chọn của Giang Hạc cùng những người khác cũng không có gì khác nhau.

Phùng Du cũng biết rõ điểm này, gật đầu đáp ứng.

Kế tiếp Phùng Du lại nói mấy hạng mục, Giang Hạc đều biểu hiện thiếu thiếu hào hứng, thậm chí đang nghe còn bắt đầu buồn ngủ.

Phùng Du thấy thế, lập tức cắt đứt giải thích.

"Không còn?" Giang Hạc thật lâu không nghe thấy giọng nói của Phùng Du, nâng mí mắt nặng nề nhìn cô một cái.

Phùng Du lắc đầu: "Không còn nữa. "

Ngược lại chỉ còn mấy hạng mục có cũng được không có cũng không sao, bất quá cô nhìn Giang Hạc hoàn toàn không có hứng thú, cũng không cần thiết phải nói nữa.

"Ừ " Giang Hạc giãy dụa từ trên ghế ngồi thẳng người, rút tài liệu Phùng Du đưa cho cậu ra, "Vậy trước tiên quyết định hệ thống phẫu thuật xâm lấn tối thiểu này đi. "

Tuy rằng cậu chưa từng tiếp xúc với loại hạng mục này, hơn nữa nhìn bộ dạng hạng mục này cũng không hái được bao nhiêu tiền, nhưng Giang Hạc vẫn muốn đi thử một phen, không vì cái gì khác, chỉ cần có thể sáng tạo khoa học kỹ thuật y tế ra cái mới, vì bệnh nhân giảm bớt thống khổ, như vậy là đủ rồi.

Có một số việc cũng nên có một con dê đầu đàn, Giang Hạc không ngại là người đầu tiên ăn cua*

(*) Người làm liều đầu tiên mà được lợi.

Sau khi Phùng Du rời đi, Giang Hạc cảm thấy toàn thân rét run, cả người đều mệt mỏi đến lợi hại, thật sự không có tinh lực tiếp tục làm việc, dứt khoát tắt máy tính, sảng khoái tắm rửa một cái, đem mình cuộn tròn trong chăn nghỉ ngơi.

Giấc ngủ này của cậu đặc biệt mệt mỏi, lúc thì nóng lúc thì lạnh, có nhiều lần muốn tỉnh lại cũng không tỉnh lại được, chờ lúc cậu gian nan mở mắt ra từ trong giấc ngủ, mới phát giác không thích hợp, luống cuống cầm điện thoại gửi một tin nhắn cho người liên hệ trên cùng của Wechat, sau đó tiếp tục rơi vào mê man.

Nửa đêm, Tấn Viễn cùng Hà Lạc và Trần Hàm ba người vẫn còn ở trong quán rượu cùng công ty bên A đàm phán hợp tác.

Tuy rằng phương án đã định ra, nhưng giá cả còn chưa đàm phán, mọi thứ đều có thể biến đổi trước khi ký kết, cho nên bữa cơm này rất quan trọng.

Đừng nhìn người phụ trách công ty bên A đều là phụ nữ, uống rượu vào thật sự là uống đến lợi hại.

Tấn Viễn bị hạ đường huyết không được uống quá nhiều rượu, Hà Lạc từ nhỏ đến lớn chưa từng uống rượu qua, trong ba người bọn họ có thể chịu nổi chỉ có một mình Trần Hàm, một mình cô chống đỡ công ty bên A nhiều người như thế, còn chưa có gục. Tấn Viễn và Hà Lạc nhìn thấy đều chỉ có thể cảm thán.

Thật vất vả mới đàm phán được giá cả, dỗ dành người phụ trách bên A ký tên, cũng đã gần mười hai giờ đêm .

Sau khi tiễn người phụ trách bên A đi, Tấn Viễn nhìn Trần Hàm co quắp trên ghế không muốn nhúc nhích, đi tới hỏi một tiếng: "Chị Trần, có khỏe không? "

"Coi như cũng được." Trần Hàm vừa rồi trong mắt còn mang theo chú ý lập tức tỉnh táo lại, "Chính là bụng có chút gồng. "

"Tôi đến quầy lễ tân giúp chị Trần xin một ly nước mật ong." Tấn Viễn cũng biết Trần Hàm đêm nay vất vả, lúc này khó có được biểu lộ ôn nhu.

"Không cần," Trần Hàm thanh tỉnh mà khoát tay, "Tôi không say, từ từ là được rồi. "

Hà Lạc nhìn hai chai rượu đế rỗng bên cạnh Trần Hàm, khiếp sợ nói: "Hai chai rượu đế đi xuống cư nhiên còn chưa say! "

Trần Hàm cười nâng một chai rượu cô chưa uống hết đổ vào chén trước mặt Hà Lạc: "Nếm thử đi. "

Hà Lạc bán tín bán nghi nhấp một ngụm, ánh mắt sáng ngời: "Vậy mà ngọt! "

"Ngoại trừ chai rượu lúc đầu là rượu thật ra, còn lại tất cả đều là nước đường đã bị đổi." Trần Hàm nhìn hai người bọn họ cười không ngừng, "Người trẻ các cậu học tập một chút a.. làm người không thể quá thành thật, thành thật quá thua thiệt chính là mình. "

Khỏi cần phải nói đêm nay nếu cô uống hết hai chai rượu đế, trực tiếp có thể uống đến vào viện, cho nên cô đã sớm đút lót tiền ông chủ quán rượu, dùng chút tiền này đổi lấy cô ít đi bệnh viện một chuyến, quá đáng giá.

Hà Lạc nịnh hót lập tức online: "Chị Trần, chị thật lợi hại, vừa rồi nhìn dáng vẻ say khướt của chị, một chút cũng nhìn không ra chị uống rượu phà ke. "

"Không phải tôi lợi hại" Trần Hàm lắc đầu, "Là còn sống để nâng cao kỹ năng diễn xuất của tôi. "

Tấn Viễn nghe bọn họ nói chuyện, nhất thời sẽ chưa trở về, nghĩ đến hôm nay tiền còn chưa chuyển, lấy điện thoại di động chuẩn bị chuyển tiền, vừa mới mở điện thoại ra, một tin nhắn thoại liền bắn tới.

Anh đứng lên ra bên ngoài phòng riêng nghe.

Giang Hạc: "Tiểu Du, có thể tôi bị sốt rồi, tình trạng rất không xong, phiền toái cô gọi bác sĩ giúp tôi."

Trong giọng nói Giang Hạc thanh âm khàn khàn, nói chuyện cũng là hữu khí vô lực, nếu như không phải Tấn Viễn nghe nhiều hơn hai lần, thậm chí cũng không nghe rõ cậu đang nói cái gì.

Tấn Viễn nghe xong tin nhắn, nhìn nhìn thời gian trong khung chat, thời gian cậu gửi tin nhắn là chín giờ, mà lúc này đã gần mười hai giờ, ba tiếng trôi qua, cũng không biết cậu có phát giác là đã tìm nhầm người hay không.

Tấn Viễn gửi cho Giang Hạc vài cái giọng nói nhưng không có người nhận, rốt cục ngồi không yên.

----------

26/8/2021

#NTT

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play