Vân Li cảm thấy Phó Chí Tắc say trong hồ đồ rồi.

Anh buông Vân Li, thay đổi câu quá lấy cổ cô sang hướng khác, lại bắt chước làm theo mà cọ cọ tai phải cô, ngữ khí dường như xin khoan dung: "Vừa nãy anh nói với em —— đừng lúc nào cũng từ chối anh."

"Em có luôn à?" Vân Li lập tức phản bác, biết anh đêm nay bồi Vân Vĩnh Xương uống nhiều rượu, cô đứng ở chỗ cũ thở dài, xoay người nhìn về phía anh, hỏi: "Dạ dày anh khó chịu không, không nói trước, em đưa anh về."

"Anh không khó chịu." Sắc mặt Phó Chí Tắc bình tĩnh, nhìn qua thì cực kỳ bình thường.

Nếu không phải cổ anh hơi ửng đỏ, Vân Li sẽ không biết rằng anh uống rượu.

"Vừa nãy em dữ với anh."

Vân Li: "......"

À, anh còn mơ màng hồ đồ nói.

Vân Li như dỗ dành đứa trẻ: "Sao em sẽ dữ với anh chứ."

Phó Chí Tắc nhìn chằm chằm cô nhìn một hồi lâu, từ từ hỏi: "Em muốn chứng minh thế nào?"

"......"

Vân Li không nói gì, nhẫn nại tính tình nói: "Vừa nãy nói là không có biện pháp chứng minh, này còn không phải là đạo lý kêu em chứng minh ngày hôm qua ăn cơm sao."

Cô nói một chuỗi dài, Phó Chí Tắc lại không nghe lọt, tự mình trả lời câu hỏi vừa rồi: "Hôn một chút liền không dữ."

"......"

Bọn họ đã đi tới bên ô tô, Vân Li muốn nhét anh vào ghế phó lái, Phó Chí Tắc lại không thuận theo không buông tha, đè cô ra bên ngoài ghế phụ, thấp giọng nói: "Anh đây giúp Li Li chứng minh nhé."

Đôi tay cô bị anh giam vào cửa xe, không kịp phản ứng, đầu lưỡi ấm áp liếm môi dưới, ngay sau đó chui vào môi cô, Vân Li bị bắt ngửa ra sau tiếp nhận anh.

Vân Li chở Phó Chí Tắc đi mua thuốc giải độc gan, khi ở nhà Phó Chí Tắc còn nỗ lực khống chế mình tỉnh táo, về đến phòng ngủ, ngã xuống giường chỉ muốn ngủ.

"Anh dậy coi." Vân Li túm túm cánh tay anh, Phó Chí Tắc nhẹ giọng nói: "Li Li, đừng ồn." Anh trực tiếp che đắp chăn đến bả vai, giống như đứa trẻ nghe lời ở trường mẫu giáo "Anh muốn ngủ một lát."

"Đây là lần cuối cùng uống rượu, anh biết chưa?" Vân Li ngồi bên cạnh anh, có chút đau lòng mà nói: "Đêm nay em chỉ muốn liều mạng với ba."

Anh mơ mơ màng màng mà ừm.

Vân Li ngồi đó trong vài phút, hình như Phó Chí Tắc thật sự ngủ.

Ngăn kéo không đóng chặt, cô kéo ra, trong đó còn đặt mấy hộp thuốc ngủ, hai hàng trống ba phần tư.

Cô im lặng một lúc, đứng dậy, đi vào phòng đun nước sôi lấy nước nóng, pha với nước lạnh đến nhiệt độ thích hợp rồi mang về phòng.

Đầu tiên cô thấm khăn giấy xoa xoa mặt cho anh, tay từ hàng mi thon dài chuyển qua cánh mũi thanh tú, lại đến môi hơi mỏng của anh.

Nâng chăn bông lên, Vân Li nhìn chằm chằm cổ áo anh, do dự một hồi, vẫn vươn tay lại gần.

Khi mở cúc thứ hai, tầm mắt cô chuyển qua trên khuôn mặt anh, nhớ tới chuyện tối nay, trong lòng cô biết rõ tuy rằng Vân Vĩnh Xương hỉ nộ không hiện ra ngoài, nhưng ông hẳn là khá thích Phó Chí Tắc.

Quan hệ hai người càng gần một bước như vậy, cô có loại cảm giác không chân thật.

Vân Li hôn hôn khóe môi anh, chuyên tâm cởi cúc áo sơ mi của anh, dùng khăn lau người anh.

Khi đến nửa người dưới, Vân Li chọc chọc anh: "Cởi quần rồi hẳn đi ngủ."

Phó Chí Tắc không đáp.

Vân Li cho rằng anh ngủ rồi, giãy giụa một hồi, vẫn không có dũng khí kia, trực tiếp thay anh đắp chăn đàng hoàng.

Người trên giường cười nhẹ, mở mắt: "Không tiếp tục sao?"

"......"

Vân Li chỉ muốn kéo anh ra khỏi giường đánh một trận nhừ tử, biểu tình cô nghiêm túc: "Anh vẫn luôn tỉnh?"

Phó Chí Tắc thấy cô đen mặt, không biết có phải lá gan được cồn khuyến khích không, cũng không sợ, ừ một tiếng.

"......"

Vân Li hầm hập mà đi đến trước mặt anh, Phó Chí Tắc trở mình, tay phải gối dưới đầu mình, Vân Li từ trên cao nhìn xuống, ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt mê mang của anh.

Phó Chí Tắc vỗ vỗ bên cạnh mình, thấy Vân Li bất động, anh lại cười kêu một tiếng: "Tới đây."

Ngữ khí lưu luyến này làm Vân Li hết giận, cô ngồi lại bên người anh, hai chân đá đá ở mép giường.

Phó Chí Tắc nằm nghiêng, duỗi tay từ sau vòng lấy eo cô, nhẹ giọng hỏi: "Sao còn giúp anh lau mình?"

Vân Li thành thật trả lời nói: "Trên người của anh nhão dính, em muốn anh có thể ngủ ngon chút."

Tay anh dùng chút lực, để hai người càng tới gần một ít, đuôi mắt hơi hơi cong lên.

Vân Li cúi đầu, đầu ngón tay vuốt ve mu bàn tay anh.

Phía sau là thanh âm quyến luyến của anh.

"Anh yêu em."

......

Khi về đến nhà, Vân Li đến phòng Vân Dã đi một vòng, cả khuôn mặt cậu chôn ở gối. Vân Li đẩy cậu hai lần, kinh ngạc nói: "Em còn thở được chứ?"

Vân Li đã nhìn ra, đoán chừng tửu lượng của Vân Dã ngang ngửa với cô.

Hai lần đẩy không động tĩnh, cô cúi xuống dùng chút sức lực làm cơ thể Vân Dã sang một bên, để cậu có thể thở thoải mái hơn.

Cô không bật đèn, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của Vân Dã qua ánh đèn trong phòng khách.

Vân Li lấy khăn ướt lau mặt cho Vân Dã, cậu nhíu nhíu mi, đẩy tay cô, một cái xoay người trực tiếp chùm chăn lên đầu.

Vân Li không phát cáu như ngày thường.

Có lẽ bởi vì Vân Dã chắn rượu cho Phó Chí Tắc là vì cô.

......

Cuối năm trôi qua quá nhanh, Vân Li bận túi bụi, ngoài việc viết luận văn tốt nghiệp, cô lấy thân phận thực tập sinh nhận trước đến công ty trước.

Bộ phận của cô phụ trách phát triển trò chơi. Không có nhiều người trong cả tổ, đồng thời trên tay mỗi người đều có mấy hạng mục phụ trách, cùng ngày Vân Li được sắp xếp đi theo học tập mấy cái hạng mục.

Nội dung công việc của Vân Li về cơ bản liên quan đến mã triển khai của trò chơi, mà nơi hạng mục cô phụ trách phát triển một trò chơi VR do EAW đưa ra.

Ngày đầu tiên cô vừa đến công ty, Chu Điều liền lại đây thăm hỏi cô.

Chu Điều cười nói: "Thích ứng được công việc chứ?"

Vân Li không muốn để người cảm thấy cô có quan hệ thân thích, lễ phép mà khách khí mà cảm ơn đối phương quan tâm.

"Nghiên Hân, cô dẫn cô ấy đi cùng, người có năng lực dẫn người mới nơi này của chúng ta liền thuộc về cô." Chu Điều nhìn Nghiên Hân bên cạnh chào hỏi một cái.

Làm lãnh đạo, Chu Điều không ngần ngại khen ngợi nhân viên, Trương Nghiên Hân thẹn thùng gật gật đầu.

Vân Li đột nhiên hiểu tại sao Trương Nghiên Hân không gửi danh thiếp Chu Điều cho cô.

Từ trước đến nay cô không trộn lẫn loại chuyện này, nhưng nghĩ đến phải ở cùng một tổ với Trương Nghiên Hân trong thời gian dài, chờ Chu Điều đi, cô vẫn chủ động giải thích nói: "Bạn trai của tôi là bạn của tổ trưởng khi còn đi học, vẫn hy vọng cô đừng hiểu lầm."

Nghe xong lời này, thái độ của Trương Nghiên Hân đối với cô, quay phắt 180°.

Không chỉ có hằng ngày mọi cách chiếu cố cô, cũng đưa cô đi cùng khi công tác tại EAW vào cuối năm.

Vân Li vốn dĩ định về Nam Vu tìm tìm ab mẹ Giang Uyên một chuyến, vừa lúc gặp cơ hội này, liền đặt chuyến bay đến Nam Vu vào cuối tuần, đồng nghiệp Trương Nghiên Hân thứ hai mới đến Nam Vu.

Khi nói chuyện với Phó Chí Tắc về việc đi Nam Vu, anh trực tiếp trả lời bằng hình ảnh, là thông tin vé máy bay của anh.

【 cùng đi. 】

Vân Li ngẩn ra, lần này cô đến gặp cha mẹ Giang Uyên, một lúc sau cô mới trả lời: 【 anh đi làm gì? Luận án tiến sĩ của anh còn chưa hoàn thành kìa, em có một công việc ở đó. 】

Có lẽ thái độ từ chối của Vân Li quá rõ ràng, Phó Chí Tắc trở về một câu: 【 anh không thể đi sao? 】

Năm từ này có vẻ có chút ủy khuất.

Vân Li không có cách, đành phải nói: 【 đến lúc đó en sẽ rất bận đấy. 】

【 ừ. Anh ở nhà chờ e. m】

Nhìn chằm chằm tin nhắn này, Vân Li mới ý thức được, ý của anh hẳn là hai người sống cùng nhau tại Giang Nam Uyển.

Lần này đi công này là hai nhân viên chính thức cộng với cô, tổng cộng ba người, nếu cô có chỗ, hai người còn lại có thể ở phòng tiêu chuẩn của khách sạn.

Vân Li nghĩ chuyện này, tùy tay lấy một ít quần áo trong tủ, cho vào vali nhỏ cùng với túi mỹ phẩm.

Ngồi xổm trước cái vali trong chốc lát, cô lén lút mà đứng dậy, lấy ba cái túi nhỏ từ ngăn kéo đã khóa của mình, cẩn thận trong ngăn túi mỹ phẩm.

Một lát sau, cô lại lấy toàn bộ quần áo ra, chọn lựa bên trong tủ quần áo, khoa tay múa chân đặt ở trên người một vòng.

Trong lúc Phó Chí Tắc gọi điện video cho cô, đối phương đặt điện thoại bên cạnh giường, anh đang ngồi trên ghế, khuỷu tay trên gối, thân thể hơi phủ nhìn màn ảnh.

"Anh dọn xong chưa?" Vân Li có tật giật mình, ngữ khí mất tự nhiên nói.

Phó Chí Tắc: "Không cần dọn, bên kia có quần áo."

Vân Li vẫn chôn chân trong tủ, thuận miệng đáp: "Ừm...... em còn đang chọn quần áo."

An tĩnh vài giây, tai nghe truyền ra thanh âm anh: "Sao chọn?"

Bản thân thanh tuyến anh thanh lãnh, nhưng nói chuyện lại làm cô mặt đỏ tai hồng.

"......"

Vân Li im lặng một lúc, không rõ đầu óc Phó Chí Tắc đang nghĩ gì.

Thấy Vân Li không lên tiếng, Phó Chí Tắc tiếp tục nói: "Chọn quần áo chỗ nào?"

Quần áo...... Chỗ nào......

Vân Li trừng mắt nhìn màn ảnh một cái, Phó Chí Tắc tự giác mà ngậm miệng.

Chuyến bay là thứ bảy sáng sớm, Phó Chí Tắc đến dưới lầu đón Vân Li, liền cùng nhau đến sân bay.

Sau khi bay hai tiếng rưỡi, Vân Li lại đứng ở sân bay Nam Vu sáng sủa rộng rãi.

Phó Chí Tắc kéo vali nhỏ phía trước bên phải của cô, Nam Vu đã là mùa đông, không khí cực lạnh, anh mặc áo khoác dài màu đen, nhìn như thon gầy, lại làm người ta không dám mảy may động anh.

Ngây người chút, cô nhớ lại cái đêm cô và Phó Chí Tắc gặp nhau lần đầu tiên, khi đó, sắc mặt người đàn ông tái nhợt, thoạt nhìn suy nhược mà lại yếu ớt, mang theo cảm giác xa cách cực mạnh.

Nhận thấy cô còn cách anh hai bước, Phó Chí Tắc dừng lại bước chân, nghiêng người nhìn cô.

Nhìn cô vươn tay.

Cô ngoan ngoãn đặt tay vào lòng bàn tay anh, hỏi anh: "Anh còn nhớ rõ khi đó anh tới sân bay đón em không?"

Phó Chí Tắc: "Ừ."

"Em cảm thấy," Vân Li nghĩ nghĩ, ngữ khí chắc chắn: "Khi đó anh tàn khốc chút."

"......"

"Tuy rằng làm người ta cảm thấy xa xôi không thể với tới, nhưng có lẽ chính là loại cảm giác khoảng cách này, sẽ làm người ta cảm thấy rất có lực hấp dẫn."

"Vừa rồi hình như là em đang nói anh." Mặt Phó Chí Tắc mặt vô biểu tình mà nhìn về phía cô, "Bây giờ, không phải em cảm thấy anh rất có lực hấp dẫn sao."

"......"

Vân Li nói năng lộn xộn giải thích nói: "Ý em hẳn là không phải này......"

"Hẳn là?" Phó Chí Tắc lấy ra từ ngữ mấu chốt lặp lại một lần.

Vân Li cho rằng vì thế anh không vui, đáy lòng bất an đi phía trước.

Nắm tay cô không thả, đi vài bước, Vân Li trộm ngắm Phó Chí Tắc, phát hiện anh đang sờ gương mặt chính mình, tựa như đang ở điều chỉnh vẻ mặt của mình. Vài giây sau, thần sắc lạnh nhạt mà nhìn về phía cô, hỏi cô một cách vô cảm: "Như vậy được chứ?"

"......"

Thấy vẻ mặt cô câm nín, Phó Chí Tắc nhíu mày: "Không giống sao?"

"......"

Dọc theo đường đi, Phó Chí Tắc đều chuyển sang trạng thái mặt lạnh. Ngay cả khi lên taxi, anh ngồi bên ngoài, giữ khoảng cách tương đương với Vân Li, hờ hững mà nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.

Vân Li cảm thấy hành vi của anh giống con nít, cố nén cười.

Phó Chí Tắc cúi đầu, gõ hai lần vào điện thoại:【tàn khốc? 】

Vân Li: 【 quá tàn khốc!!!! 】

Vài giây sau ——

Vân Li: 【 nhưng mà, em cảm thấy có tiềm năng lãnh bạo đấy, trong nửa giờ, anh vẫn luôn mặt lạnh với em QAQ 】

Lãnh bạo: Lãnh bạo lực là một loại bạo lực, biểu hiện của nó hầu hết thông qua sự thờ ơ, lãnh đạm, coi khinh, mặc kệ, xa cách cùng thờ ơ, khiến tinh thần với tâm lý người khác bị xâm phạm với tổn thương.

Phó Chí Tắc tức cười, nhìn thấy tin nhắn này, anh càng không hé răng, tựa như tòa pho tượng lạnh băng dựa vào góc.

Khi taxi đến cửa tiểu khu khu Giang Nam Uyển, Phó Chí Tắc đang trả tiền.

Tài xế do dự, hạ quyết tâm quay đầu lại, nói với Vân Li: "Cô gái à, cháu có chuyện gì, thì phải nhớ gọi cảnh sát."

"......"

Phó Chí Tắc kéo Vân Li xuống xe, sắc mặt anh nhàn nhạt, nhìn không ra trong lòng nghĩ cái gì.

Bài trí trong phòng Giang Nam Uyển hầu như không thay đổi kể từ khi cô rời đi. Ánh sáng trong phòng đen tối, bụi bay lơ lửng, mới vừa vào cửa, Phó Chí Tắc liền lấy dép lê tình nhân mua lần đó từ trong tủ giày.

Trong khi Vân Li thay giày, anh kéo bức màn ra.

Tất cả thứ liên quan đến cô, anh cũng chưa dùng hay ném, thậm chí còn không cất, làm cho chúng nó ở vị trí vốn có.

Như thể cô chưa bao giờ rời đi.

Chỉ giống như đã lâu rồi không về nhà.

Cất miếng vải chống bụi trên ghế sofa, Phó Chí Tắc dùng khăn ướt chà lau sạch sẽ sô pha.

Vân Li ở một bên giúp anh, sau khi lau sạch sẽ, sô pha còn chưa khô, Phó Chí Tắc trực tiếp ấn Vân Li ở mặt trên, tay cô ấn trên sô pha lạnh lẽo. Giương mắt, trên gương mặt lạnh nhạt kia tan vỡ, mang theo ý cười, Phó Chí Tắc chậm rãi nói: "Em cảm thấy anh có tiềm năng lãnh bạo sao."

"Tài xế cũng cảm thấy anh lãnh bạo với em, còn kêu em báo cảnh sát." Phó Chí Tắc cảm thấy, nếu cô đều nói như vậy, anh cũng có thể thực hành một chút, hỏi cô: "Bây giờ anh bạo lực một chút chứ?"

Vân Li khóe mắt đầy ý cười.

Phó Chí Tắc rũ mắt nhìn cô, vẫn không bỏ được dùng sức, chỉ là nhẹ nắm cằm cô, bốn mắt nhìn nhau một lát, Vân Li ôm lấy cổ anh, "A Tắc, anh thật tốt với em."

Phó Chí Tắc: "Không nói lãnh bạo sao?"

"Em biết anh sẽ không." Vân Li ngữ khí chắc chắn, cô nhìn xem bốn phía, vốn tưởng rằng nơi này hoàn toàn không liên quan gì đến cô, nhưng Phó Chí Tắc vẫn chưa hề xóa dấu vết của cô, cô hỏi: "Sao anh giữ lại đồ của em?"

Phó Chí Tắc: "Không thể nghĩ ra lý do để ném."

Cũng có thể chỉ là, đồ liên quan tới cô, mặc dù có nhiều lý do, anh cũng không muốn làm chúng biến mất trong thế giới anh.

=======================

T2165821032022

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play