Vân Li nhìn về phía anh: "Sao anh không trực tiếp tới tìm em sao?"

Cho đến khi rời đi Nam Vu, Vân Li đều ôm những kỳ vọng không thực tế trong lòng mình.

Chỉ cần anh có thể tới tìm cô, chỉ cần thêm một bước thích này, hai người có thể bỏ qua những hiềm khích trước đây, có thể tiếp tục bước tiếp.

Khi cô ở Anh quốc, nhớ tới chi tiết ở chung, sẽ tự nhủ mình rằng, Phó Chí Tắc rất thích mình. Chẳng qua, sau khi chia tay, anh không còn cần cô nữa, cũng không phải cô không thể.

Liền bỏ lỡ một năm rưỡi như vậy.

Cô thà rằng tất cả sẽ như cô nghĩ, cô thà rằng Phó Chí Tắc nhanh chóng thoát khỏi đoạn cảm tình này, trở lại quỹ đạo cuộc sống bình thường.

Ít nhất như vậy, Phó Chí Tắc sẽ tốt hơn những gì thực sự đã xảy ra.

"Lúc trước anh đã nói với em." Cơ thể Phó Chí Tắc hơi ngồi thẳng, "Anh muốn quay lại bộ dáng trước kia, tìm em thêm lần nữa."

Khi đó anh còn chưa làm được, cũng không xác định mình có làm được không.

Phó Chí Tắc nghiêng người, đưa tay vén tóc, sờ sờ trán cô: "Chỉ là anh không muốn loại trừ một khả năng khác —— em trở về tìm anh."

Sau một hồi lâu im lặng, Vân Li nhẹ giọng nói: "Em hy vọng lúc ấy em trở về tìm a."nh

Trong lòng Vân Li cảm thấy áy náy về chuyện này, tưởng tượng về trạng thái lúc đó của Phó Chí Tắc, cô liền cảm thấy thở không nổi.

Cô cũng hơi nghiêng người về phía trước, nắm lấy ngón tay anh: "Anh nhớ tới chuyện đoạn thời gian kia, sẽ không khổ sở sao?"

Phó Chí Tắc nói thẳng: "Anh sẽ không nghĩ đến những chuyện đó." Anh vòng tay qua eo cô, vùi mặt vào gáy cô, là mùi sữa tắm ngọt ngào.

Vân Li cảm nhận được môi mềm mại của anh áp vào cổ mình, anh nhẹ giọng nỉ non: "Anh dành tất cả thời gian rảnh để nghĩ đến em."

Vân Li phát hiện, trạng thái cảm xúc của mình với Phó Chí Tắc thường ở những kênh khác nhau, nhắc tới chuyện hai người chia tay, cô luôn khổ sở, tự trách. Mà Phó Chí Tắc ——

Căn bản anh dường như sẽ không nghĩ chuyện này.

Suy nghĩ, có thể thổi qua trong óc một chút, tiếp tục nghĩ chuyện khác.

Cho nên, mặc dù cô phát hiện một việc theo cái nhìn của cô, chuyện rất bi thương —— một năm rưỡi nhắn tin một chiều, theo cái nhìn của Phó Chí Tắc, dường như cũng không tính là gì cả.

Anh giống như hoàn toàn không quan tâm đến lãi hay lỗ của bản thân.

Cũng chính vì như thế, ngoài cảm giác áy náy, Vân Li còn cảm giác đau lòng.

Cô nghiêm túc nói: "Hiện tại anh đã rõ chưa? Lần đầu tiên em nhìn thấy anh ở Nam Vu, thích anh, cũng không nghĩ tới chuyện trước kia của anh."

Vân Li muốn cho anh biết, người cô thích từ đầu đến cuối chỉ có thể là người trước mặt này.

"Em không cần anh trở thành người thế nào."

"Ừ." Phó Chí Tắc dường như nghe lọt được, tiếp tục mở laptop, thật lâu sau, mới tiếp tục nói —— "Nhưng anh cho em một cuộc sống tốt đẹp hơn."

Sau khi về nhà, Vân Li ở cửa phát hiện mấy cái hộp trống không chuyển phát nhanh, cô lập tức gõ gõ cửa Vân Dã. Cánh cửa hé ra một kẽ hở, lộ ra đôi mắt giống như cô 9 phần.

Vân Dã còn không có chưa xác định người nào, Vân Li liền đẩy cửa bước vào.

Vân Li: "Lén lút làm gì vậy?"

Động tác thô bạo này khiến Vân Dã không cần phân biệt người đang tới, da đầu cậu căng thẳng, nhường chỗ cho Vân Li vào cửa.

Căn phòng tràn ngập vị ngọt, hoa khô rải rác trên mặt đất, hình dạng bày ra một nửa, điện thoại của Vân Dã đang mở cách hướng dẫn tỏ tình trên trạm E.

Vân Li: "......"

Vân Dã cũng có chút quẫn bách, nhưng vẫn căng da đầu, ngữ khí không tốt hỏi cô: "Vào làm gì?"

Vân Li ngồi trên giường cậu, nằm thẳng 90 độ so với giường, cô dùng cánh tay chặn ánh sáng.

Vân Dã đá đá cẳng chân cco: "Không có gì thì chị ra ngoài đi."

Vân Li: "Chị ở lại một lát,không quấy rầy em."

Vân Dã nhìn cô một cái, thấy cô không có động tĩnh gì, liền miễn cưỡng nói: "Được rồi."

Vân Dã ngồi lại trên sàn nhà, chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, tiếp tục phát phần hướng dẫn tỏ tình. Màn hình điện thoại nhỏ, cậu để tốc độ nhanh, phải tập trung xem mới nhận ra được nội dung phụ đề.

Một phút sau, Vân Li trở mình.

Cô thở dài: "Vân Dã, chị cảm thấy rất áy náy."

Vân Dã: "......"

Vân Dã: "Chị có thể chờ em làm xong không......" Lời chưa xong, thấy Vân Li sâu kín mà nhìn chằm chằm cậu, cậu câm nín, che điện thoại, ngồi xếp bằng ngồi trước mặt Vân Li.

"Nói đi."

Vân Li từ góc nhìn của Phó Chí Tắc, miêu tả chuyện chia tay và hòa giải với Vân Dã.

Sau khi nói xong, cô ngồi bên cạnh, chờ Vân Dã nói chuyện.

Vân Dã: "Nói xong rồi?"

Vân Li: "Ừ."

Vân Dã: "Vậy chị ra ngoài đi."

Vân Li: "?"

Vân Dã vô cùng không hiểu, lần trước Doãn Vân Y cãi nhau với cậu, nói cậu quá mức lý trí, cô ấy nói hết với cậu, phản ứng của cậu là đưa ra phương án 1 đến phương án N, hơn là đồng cảm với cô ấy.

Doãn Vân Y nói, cậu chỉ cần im lặng lắng nghe, kiềm chế bản năng phân tích vấn đề là được.

Lúc này Vân Dã nghe Vân Li nói chuyện xong, Vân Li lại không vui mà nhìn cậu.

Giữa hai người phụ nữ với tính cách khác nhau, Vân Dã không có đường sống: "Chị muốn em nói cái gì?"

Vân Li rối rắm nói: "Chị cảm thấy anh rể em không nên thích chị lâu như vậy, chị hình như không có gì tốt. Sau khi biết anh ấy nhắn tin cho chị suốt một năm rưỡi, chị áy náy đến tận bây giờ."

Thấy thái độ cô thật thấp như bụi, Vân Dã khó chịu mà nhíu mày: "Ai nói chị như vậy." Cậu không cần nghĩ ngợi nói thẳng: "Chính chị khoa tay múa chân đi, diện mạo, tính cách, bằng cấp, chị kém cái nào?"

Vân Dã nói thêm: "Hơn nữa, anh chị ở trước mặt chị vẫn là tương đối giảng đạo lý."

Thấy Vân Li trầm mặc không nói chuyện, Vân Dã tiếp tục nói: "Chị, chị không nghĩ tới sao? Trên thế giới này có người như vậy, sau khi bọn họ yêu một người, thì sẽ không dễ dàng thay đổi."

Cơ hội Vân Dã tiếp xúc Phó Chí Tắc không nhiều lắm.

Nhưng có thể đều là con trai, cậu vẫn có thể hiểu Phó Chí Tắc khá rõ.

Ở trong mắt cậu anh là người rất đơn giản, dù là đối nhân xử thế hay với mọi người.

Vân Dã tin tưởng nói: "Em cảm thấy anh rể là người như vậy."

"Hơn nữa anh rể khá may mắn đi, gặp được người là chị, mà không phải sau khi chia tay liền quên luôn anh ấy." Vân Dã học cô nằm trên giường, đôi tay ôm sau đầu: "Chị, chị đã mất đi một lần. So với áy náy, bây giờ chị càng nhiều cảm xúc chẳng lẽ không nên quý trọng sao?"

Vân Li không nói chuyện, đột nhiên đứng dậy trở về phòng. Cô ngồi vào giường, lại đốt sáng đèn cầu giấy.

Cảm xúc áy náy vẫn còn đó, nhưng có cảm xúc mới thay thế —— quý trọng.

-

Mười một giờ tối, Phó Chí Tắc mới vừa giúp Lâm Tỉnh Nhiên sửa xong bài văn, mở khóa xe điện, điện thoại liền rung lên một hồi.

Anh mở tin nhắn, Vân Li gửi cho anh tin nhắn: 【 A Tắc. 】

Không giống như Nam Vu, nhiệt độ mùa thu ở Tây Phục vừa phải, gió thường mạnh, quần áo Phó Chí Tắc bị thổi phình, anh đè xuống.

Lâm Tỉnh Nhiên cưỡi sang bên cạnh, thanh âm cùng với tiếng gió lớn: "Sư huynh, gió lớn quá, còn chưa đi sao?"

Phó Chí Tắc ngắn gọn nói: "Đi trước. Trả lời tin tức.". ngôn tình sủng

"Sư huynh anh bị ăn gắt gao rồi, lái xe trên đường thì đừng nhìn điện thoại chứ." Lâm Tỉnh Nhiên trêu ghẹo anh một tiếng, liền rời đi trước.

Tầm mắt nhìn lại màn hình điện thoại, vẫn còn tin nhắn kia, Phó Chí Tắc ngồi vào trên xe điện, chân trên mặt đất, anh trả lời icon nghi vấn.

Vân Li: 【em phải về trả lời tin nhắn năm rưỡi đó. 】

Vân Li: 【 mỗi ngày hồi âm một lần. 】

Phó Chí Tắc suy nghĩ một chút:【 thiếu một năm rưỡi, có lãi không?】

Vân Li: 【 anh nghĩ muốn lãi gì? 】

Phó Chí Tắc rũ mắt: 【 không nhiều lắm. 】

Anh chậm rãi gõ:【 mỗi ngày thêm hai từ. 】

Sau khi gửi đi, Vân Li thật lâu không đáp lại.

Anh đút điện thoại vào túi, lùi xe một cách điêu luyện, cưỡi xuống dốc, đi thẳng xuống tầng dưới của ký túc xá, Phó Chí Tắc đậu xe, đút chìa khóa vào túi.

Điện thoại rung lên.

Anh lấy ra, trên màn hình là mặt cô, nhỏ nhắn non mịn, ánh mắt trong vắt mà nhìn chăm chú vào màn ảnh, khóe môi khẽ nhếch. Sau khi vuốt, cuối cùng màn hình khi vẫn là giao diện trò chuyện giữa hai người.

Vân Li Li: 【 yêu anh. 】

......

Vân Li chọn công việc phát triển trò chơi của công ty con khoa học kỹ thuật Ưu Thánh. Sau khi trả lời email nhân sự, sau khi trả lời email, sáng sớm hôm sau Vân Li nhận được lời mời kết bạn.

【xin chào, tôi là Trương Nghiên Hân. Ngày hôm qua HR nói cô đã quyết định đến đây làm việc, tổ trưởng định mời đồng nghiệp nhận chức mới ăn cơm, nếu thuận tiện cô tới được không? 】

Đối phương add Vân Li vào nhóm, trực tiếp gửi thời gian địa chỉ, ấn định vào trưa hôm nay, ở trung tâm thương mại gần Tây Khoa Đại.

Vân Li không muốn đi, nhưng đã bị kéo vào nhóm, thêm một trở ngại nữa khiến cô từ chối. Cô rối rắm chốc lát, vẫn là trả lời chắc chắn.

Cô trang điểm tỉ mỉ hằng ngày, sau khi giao cháo cho Phó Chí Tắc, liền gọi xe đến trung tâm mua sắm.

Vân Li đến ghế lô trước, có sáu bảy người ngồi trên bàn, thêm vào đó cô chỉ có hai cô gái. Vài người chào Vân Li, cô ngồi cạnh cô gái, yên lặng nghe bọn họ nói chuyện phiếm.

Thời gian đã đến điểm hẹn.

Không bao lâu, một người đàn ông thong dong đến muộn, ngồi bên cạnh cô, khách khí chào hỏi với cô.

Vân Li đáp lại, thẳng đến khi bàn ăn được làm nóng, thông qua đôi câu vài lời chênh lệch cô mới biết người đàn ông bên cạnh là tổ trưởng.

Người đàn ông tên là Chu Điều, thoạt nhìn tuổi không lớn, diện mạo ngay ngắn, khí chất vững vàng ổn trọng.

Sau phần giới thiệu ngắn gọn về bản thân, anh ta kêu thành viên mới cũ tự giới thiệu bản thân theo chiều kim đồng hồ.

Vân Li là người đầu tiên, cô nói tên của mình với thời gian tốt nghiệp, không nói gì thêm.

Người còn lại tự giới thiệu với nội dung khá phong phú, liên quan đến sở thích, thú vui và tính cách bản thân, không khí cả nhóm sinh động nhẹ nhàng.

Vừa lúc đến một chàng trai khác lên tiếng, xuất thân anh ta là khóa thiết kế công nghiệp Tây Khoa Đại.

Vừa dứt lời, nhân viên cũ trêu ghẹo nói: "Vậy cô vẫn là bạn học của tổ trưởng, đều là nhân vật cấp học thần."

học thần: không học điểm vẫn cao

Vân Li nhìn phía Chu Điều, anh ta cười cười.

Hơn nửa bữa tiệc, hầu hết nhân viên mơí cũ trong bàn đều quen thuộc với nhau.

Vân Li không chủ động nói chuyện, nhưng cũng không chọn cách cúi đầu nghịch điện thoại trong bữa tiệc để tránh giao tiếp với người khác như trước.

Cô lặng lẽ ngồi trong góc, cô trả lời từng câu hỏi của người khác.

Đơn giản nói chuyện, có thể cảm giác được tổ nhân viên cũng không tệ lắm.

Chủ đề bàn ăn dần dần chuyển sang tại sao làm phát triển game, Chu Điều làm người dẫn đầu, dẫn đầu mở miệng: "Thực ra hồi đi học tôi đã dấn thân vào lĩnh vực phần cứng, sau đó tình cờ, mới vào ngành sản xuất trò chơi."

Anh ta dựa lưng vào ghế, có lẽ do đồ trong túi bị kẹt một cách khó chịu, anh ta lấy chùm chìa khóa ra đặt lên bàn.

Ngay trước mặt Vân Li trước, có huy hiệu ánh trăng thu nhỏ trên chùm chìa khóa, cô nhìn chằm chằm, gần như chắc chắn rằng đó là huy hiệu của chiến đội Unique.

Nhận thấy được ánh mắt cô, Chu Điều cầm lấy chìa khóa: "Thật ra cũng liên quan đến cái này, tôi có tham gia chiến đội khi còn ở đại học."

Từ chiến đội vừa ra, khiến người trên bàn luân phiên ồn ào, liên tục khen Chu Điều lợi hại.

Chu Điều không thèm để ý mà xua xua tay: "Khi đó chuyện tương đối khó quên, nhưng kết cục không tốt lắm."

Vân Li nghe thấy điều này, cơ thể cô cứng lại một lúc.

Anh ta quơ quơ chìa khóa: "Ban đầu chúng ta đua tốc độ máy bay không người lái, sau đó tham gia thiết kế máy bay không người lái, giành giải nhất cả nước. Tiếp đó liền xuất ngoại thi đấu."

Chu Điều rơi vào hồi ức, ánh mắt đầy hoài niệm: "Lúc ấy tâm nguyện cả đội chúng ta chính là giành hết cúp. Tất cả các giải thưởng của cuộc thi đều được đảm bảo."

Chu Điều thanh âm dừng một chút: "Sau đó trong đội có người xảy ra chuyện, đội trưởng còn bởi vậy mà tạm nghỉ học, toàn bộ đội liền trực tiếp tan rã." Anh ta có chút thương cảm, "Khi đó phải tốt nghiệp, khi tìm việc làm vào mùa thu chính là đầu sỏ máy bay không người lái. Sau khi chuyện này phát sinh, lòng tôi cảm thấy rất khó chịu, cho nên một lần nữa tìm được công việc vào mùa xuân, đổi nghề."

Sau khi Chu Điều nói xong những lời này, không khí nháy mắt ứ đọng.

"Vậy đội trưởng tạm nghỉ học kia...... Là bởi vì làm gì sao?" Vân Li đột nhiên hỏi.

Chu Điều lắc đầu: "Xảy ra chuyện kia đồng đội cùng đội trưởng chúng tôi là anh em mặc một cái quần cộc lớn lên, có lẽ là chịu không nổi đả kích này."

"Càng nói càng trật. Hôm nay mọi người tới đây chính là gặp mặt, đầu tôi chắc hỏng rồi, tự phạt một ly." Đoán chừng cảm thấy bầu không khí quá mức ngưng trọng, Chu Điều tự mình giảng hòa, đổ một ly rượu vang đỏ, một ngụm uống cạn.

Rồi sau đó, anh ta nhìn chằm chằm Vân Li nghĩ nghĩ tên cô, thẳng thắn mà cười nói: "Vân Li, cô nói xem vì sao mình tới ngành sản xuất này."

Vân Li phục hồi tinh thần, nói mấy câu đeo VR chơi game khi ở EAW, kết hợp với chuyên ngành của mình liền ứng tuyển chức vụ theo hướng này.

Chờ những người khác nói xong, dô đứng dậy đi toilet.

Nước gạch men sứ bóng loáng mơ hồ phản chiếu thân ảnh của cô, Vân Li dừng lại trước bồn rửa mặt, nhìn mặt mình, dần dần phủ lên khuôn mặt của Phó Chí Tắc.

Trước đây cô nghĩ đến lý do có thể khiến anh tạm nghỉ học, áp lực học tiến sĩ lớn, ghét học, nhân phẩm thầy hướng dẫn tệ, thậm chí, cô còn nghĩ tới anh lớn lên tốt như vậy, có phải bị bắt nạt không.

Cuối cùng anh cũng trở về, Vân Li cũng không tiếp tục truy hỏi.

Suy bụng ta ra bụng người, nếu cô tạm nghỉ học, cô sẽ không muốn cho người khác biết chuyện này.

Vân Li không nghĩ tới, anh ta đề cập cậu bé kia qua đời, vơi có liên quan đến việc anh tạm nghỉ học.

Rửa tay, Vân Li thất thần mà dùng khăn giấy lau tay, cô nhanh chóng bước nhanh về ghế lô, liên hoan đã kết thúc, đồng nghiệp rời đi theo nhóm.

Vân Li nhìn về phía vị trí của Chu Điều, anh ta đã không còn ở đó nữa.

Cô chậm rãi đi về xe, mở nhóm liên hoan.

Không thuận tiện ở trên bàn, Vân cố gắng hỏi riêng Chu Điều năm đó chuyện gì đã xảy ra

Trong nhóm không tìm thấy ghi chú số WeChat của Chu Điều, Vân Li chỉ có thể gửi tin nhắn cho Trương Nghiên Hân-người liên lạc với cô ngày hôm qua.

【xin chào, có thể hỏi cô về WeChat của tổ trưởng Chu được không? 】

Ở trong xe đợi chốc lát, đối phương chưa trả lời cô.

Vân Li lái xe về.

Ở nhà đợi hồi lâu, Trương Nghiên Hân cũng không trả lời cô. Vân Li gọi điện qua, đối phương cũng không nghe.

Cô suy xét hình như hôm nay mình không có đắc tội với đối phương.

Vân Li gọi cho Phó Chính Sơ: "Phó Chính Sơ, chị muốn hỏi em một chuyện."

Phó Chính Sơ nghe giọng điệu nghiêm túc của cô, không khỏi cũng có chút khẩn trương: "Chị Li Li, sao vậy ạ?"

"Người bạn của cậu nhỏ em có qua đời, em biết nguyên nhân không?" Vân Li dừng rồi nói: "Chị không muốn trực tiếp hỏi cậu nhỏ em."

Cô sợ sau khi nhắc tới đề tài này anh sẽ bị kích thích hoặc tổn thương.

Phó Chính Sơ: "Lần trước ba mẹ em nói với em là qua đời ngoài ý muốn, không nói tình hình cụ thể với em, còn kêu em không được nhắc chuyện đó trước mặt cậu nhỏ."

Vân Li lập tức có chút mờ mịt: "Vậy em biết cậu nhỏ của em lúc ấy......"

Cô không tiếp tục hỏi vì không chắc Phó Chính Sơ có biết chuyện Phó Chí Tắc tạm nghỉ học không.

Thấy cô không nói chuyện, Phó Chính Sơ đoán được câu hỏi của cô, chủ động trả lời nói: "Trước kia trạng thái của cậu nhỏ tiểu cữu rất tệ. Chị Li Li chị cũng thấy khi đó cậu ấy không thích nói chuyện, liền về Nam Vu ở lại trong một thời gian dài."

Phó Chính Sơ tạm dừng một hồi, tiếp tục nói: "Nhưng bây giờ cậu nhỏ khá tốt, chuyện kia đã qua lâu rồi, chị Li Li chị đừng lo lắng quá."

"Được." Cùng Phó Chính Sơ tiếp tục hàn huyên hai câu, Vân Li liền cúp điện thoại.

Cô không chắc mình có phải đa nghi hay không.

Phó Chí Tắc bộc lộ tất cả trước mặt Vân Li, duy nhất chỉ có nói về người bạn kia, anh lại rất lảng tránh.

Suy cho cùng, rất nhiều thời điểm, hồi ức cũng đả thương người ta.

Vân Li giờ phút này nhớ lại ngữ khí anh ra vẻ nhẹ nhàng, miễn cưỡng tươi cười.

Bên trong cô cảm nhận bị thương.

Anh bị tổn thương rất sâu, hoàn toàn không muốn nhìn lại quá khứ.

Cô tìm trên Internet giải thưởng chiến đội Unique đạt được, tìm thấy tên các thành viên của đội trong một tin tức nào đó.

Phó Chí Tắc ( đội trưởng) Giang Uyên Chu Điều......

Ở trên Internet tìm Giang Uyên với đại học khoa học kỹ thuật Tây Phục, Vân Li không có thêm tin tức nào.

Cô nằm trước máy tính, vốn hôm nay đã nói không thấy gặp Phó Chí Tắc cũng được, cô vẫn cầm chìa khóa đi ra ngoài.

Nhìn thấy thân ảnh cao ngất kia đi tới, vẻ mặt nhẹ nhàng tự nhiên.

Sau khi ngồi vào ghế phụ, Phó Chí Tắc nhận thấy cô có tâm sự nặng nề, nghiêng nghiêng đầu: "Sao vậy?"

"Không có." Vân Li không đề cập đến chuyện hôm nay, Phó Chí Tắc ngó cô đang nắm chặt vô lăng, trầm ngâm một lát, hỏi: "Bữa ăn hôm nay không thuận lợi sao?"

Chuyện này sớm hay muộn gì anh cũng sẽ biết, Vân Li ra vẻ trấn định mà nhắc tới: "Không có, tổ trưởng nhóm em hình như là bạn học của anh, trên móc chìa khóa của anh ta có huy hiệu nhỏ Unique."

Ánh mắt Phó Chí Tắc hơi dừng, một lúc im lặng, hỏi cô: "Tên gì?"

Vân Li: "Chu Điều."

=================

T6094718032022

Tác giả có lời muốn nói: Đã đã đúng giờ rồi nhưng không biết sao lại không có hiệu lực QAQ,

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play