Vân Li lúc này mới hoàn toàn bình tĩnh lại, nhớ lại những gì mình vừa nói, liền ý thức được bản thân quá xúc động, liền ậm ừ nói: "Tôi không muốn ăn hiếp anh."

"Ừ."

Phó Chí Tắc không để ý.

Vân Li âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhớ tới cách anh lưu loát ném bia vừa rồi, cô cắn môi cắn môi, thăm dò hỏi: "Anh ném bia, là vì tôi... tức giận sao?"

Cô chú ý tới biểu hiện trên mặt Phó Chí Tắc, anh đặt thìa vào bát, cũng không phủ nhận: "Có lẽ là bị dọa sợ."

Bộ giáng anh giống như chuyện này không liên quan gì đến mình, không có biểu cảm dư thừa, ngay cả khi anh nhìn cô, hai tròng mắt đều sạch sẽ đến mức không thể đọc được bất kỳ ý nghĩa nào khác.

Tựa hồ cũng không phải là những gì cô tưởng tượng, anh không có ý khác.

Ngồi một lúc, Vân Li mới nhớ tới bộ dáng anh bị đau dạ dày vào buổi trưa hôm nay, nhịn không được nhẹ giọng nói: "Tôi không muốn can thiệp quá nhiều đến cuộc sống của anh, nhưng mà dạ dày anh không tốt, uống rượu rất có hại cho dạ dày."

"Nếu tâm trạng cô không tốt, cô có thể nói với bạn bè, nếu cô không có bạn thì tôi có thể miễn cưỡng thành bạn của cô......"

Phó Chí Tắc: "Ngươi thoạt nhìn không quá miễn cưỡng."

Vân Li dứt khoát mà trực tiếp: "Tôi đây không muốn làm bạn bè."

"......"

Cũng không biết vì cái gì, sau khi bị Phó Chí Tắc quyết đoán vô tình từ chối như vậy, trái lại Vân Li nói chuyện có chút thả mình bay trong gió.

Khi cô nói điều đó, Phó Chí Tắc cũng không tức giận. Truyện Mạt Thế

Hai người ở bên nhau hồi lâu, cô cũng không cần cẩn thận như lần đầu gặp mặt.

Vân Li: "Sao anh ngồi lên đây."

Phó Chí Tắc: "Nói chuyện ngày mai đi."

Vừa nghe đến chuyện công việc,Vân Li thu hồi tâm tư dư thừa: "Anh nói đi."

Phó Chí Tắc thu dọn đồ đạc của mình, ngồi sang một bên chơi 2048, qua loa mà bàn giao quy trình cho ngày mai.

Vân Li nhìn chằm chằm sườn mặt anh, anh tự nhiên chuyển động trên điện thoại, chơi một hồi mới khách khí nói: "Tôi ngồi đây một lát, không thể bỏ dở giữa chừng."

"Ồ, không vội, bây giờ tôi không có việc gì cả."

Phó Chí Tắc không hỏi cô tại sao lại ở trước khách sạn anh ở, anh không phải là kẻ ngốc, huống chi Vân Li không hề che giấu động cơ và mục đích của mình.

Sau khi chơi 2048 hơn một tiếng đồng hồ trên xe, hai người trò chuyện qua loa, Phó Chí Tắc liền xuống xe.

Sau khi về nhà, Vân Li gửi cho Phó Chí Tắc tin nhắn Wechat để báo bình an, bên kia trả lời trong vòng vài phút, chỉ một tiếng 'Ừ' đơn giản trên màn hình cũng đủ khiến cô mừng thầm.

Ngày hôm sau, Vân Li lái xe sớm hơn 40 phút đến tiệm in đối diện tây khoa đại lấy sách tuyên truyền, dừng trong học viện Kiểm Soát, mang quyển sách đến góc quán cà phê ở lầu một.

Vân Li gọi đồ ăn ở quầy lễ tân rồi chọn một ghế bên ngoài ngồi xuống.

Phòng tổ chức hội nghị cạnh quán cà phê, cách hội nghị còn mười lăm phút, có giáo viên với sinh viên lần lượt đến quán cà phê, Vân Li nhón chân mong chờ, sau khi nhìn thấy Phó Chí Tắc đi theo đám người vào cửa, vẫy vẫy tay với anh.

Phó Chí Tắc đi tới.

Vân Li kéo nhẹ ghế bên cạnh: "Nếu không lát nữa anh ngồi ở đây đi?"

Phó Chí Tắc không trả lời trực tiếp: "Tôi đi gọi món."

Vân Li tầm mắt nhìn theo Phó Chí Tắc, anh dừng lại ở chỗ đặt món, đứng ở đó một lúc, có bốn năm người lớn tuổi đến trò chuyện với anh, xem ra họ đã quen biết nhau từ rất lâu.

"Hi, lại gặp mặt rồi."

Giống như đã từng nghe thấy thanh âm quen quen, Vân Li ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn ông đeo kính mà ngày hôm trước gặp, anh ta thản nhiên treo túi lên lưng ghế, kéo ghế ra ngồi xuống.

Vân Li: "...... Vị trí này có người."

"Hiện tại không phải không có sao!" Người đàn ông đeo kính này dường như cho rằng Vân Li tìm lí do từ chối, bộ dáng bất cần đời: "Nếu không cô cân nhắc thêm WeChat của tôi không?

Vân Li lắc đầu: "Không được."

Bị từ chối, người đàn ông đeo kính không hề yên tâm: "Tuy cô nói là bạn gái của Phó Chí Tắc, nhưng mọi người trong học viện đều biết anh ta là gay, cô là một cô gái xinh đẹp, đừng bị lừa chứ."

Vân Li: "......"

"Tôi đã dành tám năm ở tây khoa đại, biết nhiều chuyện về Phó Chí Tắc. Nếu cô muốn biết, tôi có thể nói cho cô, sau này chúng ta có thể gặp nhau thường xuyên."

Người này người đến đây không có ý tốt, Vân Li vốn dĩ không định dây dưa quá nhiều. Nhưng những gì anh ta nói vừa rồi đã đập vào trái tim cô, cô gần như không có cơ hội để có được thông tin quá khứ của Phó Chí Tắc.

Thấy cô do dự, người đàn ông đeo kính lấy điện thoại di động ra: "Cô quét tôi."

Vân Li còn đang do dự, Phó Chí Tắc cầm khay đồ ăn đi tới, đứng bên cạnh người đàn ông đeo kính, mặt vô biểu tình nói: "Đây là chỗ của tôi."

Người đàn ông đeo kính không tiếp tục nói chuyện, phản ứng nhanh chóng đứng lên nhường chỗ ngồi, nhìn Phó Chí Tắc khách khí gật gật đầu: "Xin chào Phó sư huynh, em là Trần Lệ Vinh, là Sử lão sư kết hợp với Hướng lão sư đào tạo tiến sĩ."

"......"

Người này, con mẹ nó, đổi mặt nhanh như lật bánh tráng.

Trần Lệ Vinh biểu hiện rất khéo léo đưa đẩy, khách sáo mà khen tặng Phó Chí Tắc hai câu sau, nhìn chằm chằm vào chỗ ghế cuối cùng ở bàn: "Vẫn còn một chỗ ở đây, Phó sư huynh anh xem em ngồi chỗ này......"

Phó Chí Tắc kéo cái ghế dư ra bên ngoài, trực tiếp đẩy sang bàn bên cạnh.

Anh hờ hững mà ngồi xuống,mở túi bánh mì sandwich, giống như người bên cạnh không tồn tại.

Sau khi Vân Li tới phòng học, Phó Chí Tắc chỉ chỉ một thùng nước đặt ở cửa cho cô, kêu cô đặt một chai cho mỗi chỗ ngồi. Đặt một phần tài liệu mỗi vị trí.

Sau khi sắp xếp phòng học, Vân Li cuối cùng cũng được rảnh rỗi.

Giãy giụa hồi lâu, cô mới bước đến gần Phó Chí Tắc: "Ngày mai sẽ kết thúc, anh đặt vé chừng nào về?"

"Thứ tư." Phó Chí Tắc không định giấu giếm.

"Tôi cũng đặt rồi, vào thứ năm." Vân Li mở chai nước, làm bộ lơ đãng hỏi: "Anh đặt mấy giờ?"

Phó Chí Tắc rũ mắt, nói thời gian cụ thể dựa trên thông tin trong trí nhớ: "Sáu giờ mười lăm."

"Ò. Sân bay cách nơi này khá xa, nếu không đến lúc đó tôi đưa anh qua đó?"

"......" Phó Chí Tắc dùng ánh mắt tỏ vẻ từ chối.

Sau khi Phó Chí Tắc lên đài tuyên truyền giảng giải, Vân Li ngồi ở hàng ghế cuối cùng, trộm sử dụng app đặt vé tìm chuyến bay về Nam Vu vào 18h15 thứ tư. Khá may mắn chính là, lúc đó chỉ có một chuyến bay duy nhất, không cần lo lắng về việc không đặt được chuyến bay trùng.

Thấy khoang phổ thông chỉ còn một ghế cuối cùng, Vân Li lập tức đặt đơn.

Sau khi đặt vé, Vân Li có tật giật mình mà ngẩng đầu, Phó Chí Tắc vẫn đang giới thiệu độ chính xác theo dõi của các thiết bị VR này cho nhân viên hàng ghế đầu.

Cô click mở camera, nhân lúc Phó Chí Tắc không để, trộm chụp mấy tấm.

"Để theo dõi độ chính xác, sản phẩm thực tế ảo này sử dụng kỹ thuật GPS RTK......"

RTK là viết tắt của Real-Time Kinematic ( Đo động thời gian thực) – một kỹ thuật được sử dụng để tăng độ chính xác của tín hiệu GPS

edit: sương sương là bật GPS lên thì biết mình đang ở đâu trên trái Đất này.

Vân Li không hiểu nội dung Phó Chí Tắc đang giới thiệu ở hiện tại, nhưng vẫn chăm chú lắng nghe. Trong suốt quá trình này, anh nhẹ nhàng tự tại, nói năng lưu loát, mặc dù từ ngữ học thuật lạ hoắc, anh cũng duy trì tự nhiên từ đầu đến cuối..

Đây là bộ dáng anh nên có.

Ghế bên cạnh vang lên, Vân Li quay đầu lại, phát hiện lại là người đàn ông đeo kính, cô giật mình tránh sang một bên.

Trên đài, Phó Chí Tắc chợt dừng một chút.

Anh tiếp tục: "Định vị xúc giác bên trong lẫn bên ngoài......"

Trần Lệ Vinh không chút tự giác, lại di chuyển vị trí theo hướng Vân Li.

Ánh mắt của Phó Chí Tắc di chuyển đến dãy cuối cùng của căn phòng, trong vài giây, anh cạn lời.

Lúc này Trần Lệ Vinh đã cho Vân Li xem một bức ảnh, bức ảnh này được chụp từ hành lang đối diện, Phó Chí Tắc với một chàng trai khác ghé vào lan can, trong tay hai người đều cầm ly trà sữa, nhìn như đang nói chuyện.

Vân Li còn muốn nhìn rõ hơn, nhưng Trần Lệ Vinh lại chuyển sang mã QR WeChat của anh ta. Tiến thoái lưỡng nan, Vân Li vẫn add thêm anh ta.

"Xin lỗi, không nhớ rõ chi tiết sản phẩm, tôi lấy một chút tư liệu."

Phó Chí Tắc bước ra khỏi đài như không có chuyện gì xảy ra, đi thẳng đến hàng ghế cuối cùng, thời khắc ngước mắt tiếp xúc với Trần Lệ Vinh, dừng lại ở trên người anh ta vài giây.

Anh duỗi tay lấy đi tập tài liệu trên bàn của Vân Li, tay đẩy đến trên người Vân Li, vì vậy cô lại ngồi chỗ khác bên cạnh.

Tờ rơi đụng phải Trần Lệ Vinh, Phó Chí Tắc thấp thấp mắt, đợi một hồi lâu, ngữ điệu hờ hững: "Ngại quá."

Chờ Phó Chí Tắc trở lại đài, Vân Li cũng không biết tại sao, Trần Lệ Vinh không kiên trì ngồi ở bên cạnh cô, mà đứng dậy thay đổi chỗ ngồi.

Sau khi hội nghị kết thúc, trong lớp có một vài giáo sư và sinh viên, ở giữa, một vị giáo sư già với mái tóc nửa hoa đi đến trước mặt Phó Chí Tắc, nói rất nhiều ở bên tai anh, cuối cùng vỗ vỗ bả vai anh.

Anh cũng không không kiên nhẫn, toàn bộ hành trình đều an tĩnh mà nghe.

Sau khi thu dọn tờ rơi dư thừa, Vân Li theo Phó Chí Tắc ra cửa, đôi tay anh cắm túi, hành tẩu bước đi

"Vị vừa rồi là thầy hướng dẫn của anh sao? Sử, Sử Hướng Triết?"

"Ừ."

"Vậy thì cái người đeo kính vừa rồi, anh ta có phải là sư đệ phải không......"

Vân Li không chắc những lời của Trần Lệ Vinh đáng tin đến mức nào, nếu anh ta là sư đệ của Phó Chí Tắc, kia hẳn là không đến mức rất thái quá.

Lần su Vân Li không muốn bị lý do cự tuyệt, là Phó Chí Tắc nói một câu: Tôi thích đàn ông.

Nghe câu hỏi của cô, Phó Chí Tắc dừng lại bước chân, lấy điện thoại ra, mặt lạnh bắt taxi: "Tôi đi đây."

Lần này, lập tức có người nhận lệnh, xe ở trong tây khoa đại nội, chỉ chốc lát sau liền đến cổng học viện Kiểm Soát, Vân Li thấy anh mở cửa xe, thậm chí cũng chưa quay đầu nhìn một cái.

"Anh chờ đã."

Cảm xúc mất mát nhỏ của Vân Li không duy trì bao lâu, cô dúi vào tay Phó Chí Tắc một tập tờ rơi khác, đỏ mặt lui về phía sau một bước, chờ anh lên xe.

Phó Chí Tắc tâm tình không tốt, sau khi lên xe, trực tiếp thắt dây an toàn, mặt lạnh nhét tờ rơi vào túi

Sau một lúc lâu.

Anh lại lấy sách tuyên truyền ra, mở ra, bên trong có đặt mặt trăng origami, bề mặt vuông vức, một tờ giấy dính kèm theo ——

"Nhìn thấy anh, giống như tôi gặp được ánh trăng."

......

Vào tối thứ ba, Vân Li trước đó thu dọn hành lý mang về Nam Vu, ô ngồi trên thảm, mặc áo ngủ, vừa nhìn di động vừa ghi nhớ, vừa kiểm tra đồ đạc trong vali. Thình lình bị gió thổi qua, động tác cô dừng lại, ngẩng đầu.

Cửa sổ lại mở.

Cửa phòng lúc này có âm thanh truyền đến.

Im lặng ba giây. Tay cầm được ấn xuống, cánh cửa bị mở ra một tiếng rắc. Vân Li nhìn qua, không ngoài dự đoán mà nhìn thấy sinh vật duy nhất trong gia đình khi vào phòng cô sẽ gõ cửa.

Mặt mày thiếu niên trong veo, nụ cười có chiếc răng nanh giống hệt cô. Vừa nhìn là liền biết đến đây có mục đích.

Nào biết xuất chiến không thuận lợi, lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị thiết bị chắn gió thẳng vào che. Khuôn mặt tuấn tú Vân Dã nháy mắt vặn vẹo, lạnh đến mức dậm chân, âm cuối ngây ngô nổ tung: "Douxanh, Vân Li sao phòng chị lạnh thế này!"

Vân Li tiếp tục thu dọn: "Giúp chị đóng cửa sổ."

Vân Dã rất nghe lời, nhảy qua đóng cửa sổ lại. Cậu thử hai lần, không đóng được, buồn bực nói: "Vân Li, cửa sổ chị hỏng rồi sao?"

"Hình như vậy," Vân Li nói, "Không đóng được, gió thổi thì sẽ mở."

Vân Dã gật gật đầu, không quá để ý. Ngồi ở trên giường của cô, cậu muốn nói lại thôi, không bao lâu liền đứng lên, đi tới đi lui vài bước, lại ngồi xuống.

Lại đứng lên.

Ngồi xuống.

Đứng lên, bước thêm hai bước.

Như cái gai đâm vào mông.

Bị phân tâm bởi hành động của cậu, Vân Li quan tâm nói: "Bị trĩ à?"

Vân Dã quạo: "Không phải!"

"Không phải thì ok." Vân Li tự hỏi, trấn an mà nói, "Ở cái tuổi này, cả ngày ngồi học bài, đến tật xấu này cũng không có gì lạ. Sau này ra ngoài đi dạo nhiều một chút, uống nhiều nước vô, bớt ăn đồ nóng lại ——"

Vân Dã ngắt lời cô: "Em không bị!!"

"Chị biết mà." Vân Li cười một cái, không bị quấy nhiễu, tiếp tục nói, "Mấy ngày nay em đi WC bình thường, nếu thật sự không được, cũng đừng ép bản thân đi WC."

"......"

"Trước quan sát tình huống, nếu không ổn, chúng ta đi bệnh viện."

Rất mau, Vân Dã khóa cửa phòng lại, sửa sang bộ dáng như đàm phán chuyện bí mật.

Vân Li động tác ngừng lại, không tiếng động mà chiếc ví trên cùng nhét vào phía dưới quần áo, lớn tiếng doạ người: "Đừng nghĩ, chị không có tiền."

"......" Vân Dã mới làm xây dựng xong tâm lý, lại bị lời này này phát quạo, "Chị nghĩ em thành người nào hả!"

"À, là chị gái trong tim tiểu nhân đó," Vân Li nhắc nhở, "Em còn thiếu chị 352, nhớ không?"

"Em mới vừa gửi cho chị 252......" Vân Dã thở sâu, thái độ có việc cầu người không cãi với cô, thậm chí làm ra vẻ đại gia thiếu tiền, cậu còn chủ động móc di động ra, phát bao lì xì cho cô.

"Huầy, trả chị nè."

Vân Li cảm thấy hiếm lạ, do dự click mở. Nhìn đến trên màn hình hai khối năm, khóe môi giật giật, lửa giận nổi lên: "Cái em kêu còn đây à?"

"Ta đây không có tiền sao, chỉ có thể tiền trả phân kỳ." Vân Dã đúng lý hợp tình, "Kế tiếp mỗi tháng ta cố định 1 hào trả lại ngươi hai khối năm, sớm hay muộn có thể trả hết."

Vân Li tính hạ: "300 khối ngươi muốn còn 50 năm?"

Vân Dã đang muốn đồng ý, lại sợ chọc giận cô, đành phải miễn cưỡng mà nói: "Cũng không nhất thiết ạ, sau này chờ điều kiện kinh tế của em dư dả, thanh toán tiền một lần cũng không phải không được."

"Được rồi," Vân Li muốn thu dọn hành sớm một chút, "Em có chuyện gì sao?"

Vân Dã lại bắt đầu đi qua đi lại.

Vân Li không kiên nhẫn: "Nhanh lên."

Vân Dã lúc này mới ấp a ấp úng mở miệng nói: "Em muốn chị giúp em giúp ta mang một thứ cho người ta."

"Cho ai? Ngày mai chị về Nam Vu."

Vân Dã khó xử mà giải thích nói: "Bạn học em, sau khi anh trai cô ấy nam lý công thì ở lại lưu Nam Vu làm việc, nên cả nhà cùng nhau chuyển đến đó."

Vân Li cảm thấy phiền phức, từ chối trực tiếp: "Ồ, thế gửi chuyển phát nhanh đi."

"Đồ này nọ em niêm hết rồi, gửi đi thì sợ tan thành từng mảnh." Vân Dã ngữ khí lấy lòng, đổi xưng hô luôn, "Chị ới, làm ơn đi mà."

Vân Li không khước từ, ngược lại hỏi: "Nam hay nữ?"

"......"

Vân Dã nhỏ giọng trả lời: "Là con gái."

Vân Li hồ nghi mà nhìn cậu: "Em yêu sớm?"

Vân Dã câm nín, nghẹn một hồi lâu, miễn cưỡng nói: "Không có, chính là bạn bè rất tốt, nhưng mà chị đừng nói cho ba mẹ biết, bằng không ba sẽ đánh chết em."

Vân Li suy nghĩ một chút, nhưng vẫn cự tuyệt: "Muốn chị đây gặp mặt cô ấy sao? Chị không muốn đi."

"Cầu chị đó Vân Li." Vân Dã nóng nảy,"Em thức nhiều đêm để làm xong đó, sắp tới sinh nhật của cô ấy, trước đây em đã hứa sẽ tặng cô ấy một món quà."

Vân Dã lăng đầu thanh bộ dáng làm Vân Li nhớ tới bản thân theo đuổi Phó Chí Tắc, cô miễn cưỡng gật đầu: "Thôi dược, đưa đồ cho chị đây."

Vân Dã mặt mày cong lên, kinh hỉ nói: "Thật sao?" Rồi sau đó lập tức về phòng, nhanh chóng quay lại, cho Vân Li một chiếc hộp nhỏ đã được gói sẵn, dặn dò nói: "Mặt này lên trên, ngàn vạn lần đừng để hỏng."

Vân Li vỗ vỗ cái bàn: "Để đó."

Vân Dã không yên tâm: "Chị phải tận tay giao cho cô ấy."

"......"

Rất hiếm khi Vân Li cảm thấy nét mực của Vân Dã như vậy: "Ok."

Tiễn Vân Dã, Vân Li tò mò nhìn vào chiếc hộp tỉ mỉ.

Chiếc hộp được bọc chặt bằng giấy nhám màu hồng, không thể nhìn thấy thứ gì bên trong, nghe Vân Dã lải nhải xong, cô cũng không dám lắc hộp.

Quay lại, Vân Li nhìn thấy bốn chữ được viết ở mặt sau của chiếc hộp——

"Cho Doãn Vân Y"

-

Ngày hôm sau buổi chiều, Vân Vĩnh Xương chủ động muốn đưa Vân Li đến sân bay. Vân Li muốn đến sớm nên hai người liền ra cửa trước tiên.

Dọc theo đường đi, hai cha con không nói tiếng nào, tới gần sân bay, Vân Vĩnh Xương mới nhắc mãi nói: "Ở Nam Vu phải tự chăm sóc bản thân, đừng đến những nơi nguy hiểm."

"Đã biết ạ."

Vân Li tâm tình phức tạp. Sau khi xuống xe, cô thấp giọng nói một câu "Con đi đây", liền vội vàng vào ga sân bay.

Hãng hàng không làm thủ tục ở dãy F, Vân Li tìm một chỗ rồi ngồi xuống, còn hai tiếng nữa mới cất cánh, cô đợi hơn bốn mươi phút, nhìn thấy Phó Chí Tắc kéo hành lý vào cửa, tìm tòi khắp nơi đi về phía cửa sổ đầu tiên ở hàng F.

Vân Li nhảy dựng lên, bước nhanh ra ngoài vạch vàng của cửa sổ số 1, Sau khi Phó Chí Tắc làm thủ tục xong, xoay người liền nhìn thấy Vân Li không quá tự nhiên mà cười.

Vân Li đưa ra lý do đã được lập trình sẵn: "Chuyến bay của tôi bị hủy nên tôi đổi sang chuyến bay hôm nay. Có thể chờ tôi một chút sao? Tôi cũng đi làm thủ tục."

Anh không có vẻ gì là ngạc nhiên, kéo hành lý đứng đợi cô ngoài đám đông.

"Vị tiên sinh vừa rồi, anh ấy tên là Phó Chí Tắc, là bạn tôi. Tôi có thể ngồi cùng với anh ấy không?" Vân Li lấy mình ra.

Nhân viên quầy làm thủ tục có chút hoài nghi, nhưng cũng không nói nhiều: "Vị tiên sinh kia đi khoang thương gia, ngài chính là khoang phổ thông."

"......"

Vân Li khóe môi giật giật, cô nhớ rõ công ty chỉ có khoang phổ thông có thể chi trả thôi mà.

Trong lòng nhỏ máu, Vân Li hỏi: "Vậy lên khoang thì......"

================

T6221218022022

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play