Trì Lập Đông tới McDonald, Niên Niên đang ở khu trò chơi, Hạ Nhạc đang ở vị trí bên cạnh khu trò chơi vẫy tay với hắn.
Hắn vui vẻ đi tới, cố gắng đè nén sự hưng phấn ban nãy xuống nói: “Không phải sáng nay em nói vận hôm nay đen à, không muốn ra ngoài mà?”
Hạ Nhạc nói: “Mẹ em với dì đi uốn tóc, uốn xong thì cũng tối rồi. Ba em và dượng đều không đưa đứa bé đi được.”
Trì Lập Đông nhếch miệng cười: “Em nói cũng đúng.”
Hạ Nhạc nghi ngờ nói: “Xảy ra chuyện vui vẻ hả?”
Trì Lập Đông: “Hả? Không có…Không đúng, anh vừa nhìn thấy em đã thấy vui được không?”
Hạ Nhạc thấp giọng cười: “Mấy lời sến sẩm này là ai dạy anh nói đấy?”
Trì Lập Đông không chịu thua: “Thế này rất sến à?”
Hạ Nhạc gật đầu: “Siêu sến luôn đấy. Tới đây, phạt anh ăn hết đồ thừa của em và Niên Niên.”
Nói là đồ thừa nhưng thực ra thừa có nửa gói khoai tây chiên, hai cái hamburger còn chưa mở ra, đồ uống cũng chưa cắm ống hút vào, nhiệt độ hamburger và đá trong đồ uống rõ ràng là trước lúc Trì Lập Đông tới không lâu mới gọi thêm.
Trì Lập Đông ăn chưa được bao nhiêu thì Hạ Nhạc đưa Niên Niên từ khu trò chơi trở lại, Niên Niên chơi tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tóc con trên trán đều ướt.
“Mộc Lan.” Bé bổ nhào tới ôm lấy cánh tay của Trì Lập Đông nói: “Bố nói hôm nay mẹ không thể tới chơi với con, cuối cùng thì mẹ lại tới rồi, con vừa nhìn thấy mẹ đã thấy vui rồi.”
Trì Lập Đông hết sức vui mừng, ôm bé lên đùi mình nhìn Hạ Nhạc nói: “Lời này chỗ nào sến chứ? Ngọt ngào bao nhiêu mà!”
Hạ Nhạc cười nói: “Vậy còn phải xem là ai nói nữa.”
Sau khi ra khỏi McDonald thì lên trung tâm thương mại ở tầng trên đi dạo quanh khu trẻ em, Niên Niên mỗi tay kéo một người, tung tăng ở giữa rất vui vẻ.
Trì Lập Đông có dục vọng mãnh liệt muốn để Niên Niên tiêu tiền, thấy cái gì cũng đều hỏi Niên Niên: “Thích không?” “Cái này thế nào?” “Giày patin kìa! Có muốn không?”
Nhưng mà Niên Niên lại không hứng thú mấy với việc mua sắm, không quá muốn quần áo mới giày mới mà giày patin hay ván trượt bé cũng có, không quá thích Lego mà bé có rất nhiều đồ chơi đủ loại trong nhà ở New Zealand.
Trì Lập Đông cũng không biết nên mua cái gì cậu mới thích, mơ hồ có một loại cảm giác lo lắng khi chọn quà cho Hạ Nhạc, một lớn một nhỏ đúng là không dễ phục vụ mà.
Hạ Nhạc tràn đầy đồng tình với Trì Lập Đông ngồi xổm xuống nói: “Niên Niên, nếu như không có đồ gì đặc biệt muốn có thì chúng ta đi chơi cái khác nhé, không đi dạo trung tâm thương mại nữa được không?”
Niên Niên lại nói: “Con có thứ muốn nhưng mà chỗ này hình như không bán.”
Trì Lập Đông vui mừng khôn xiết cũng vội ngồi xổm xuống hỏi: “Niên Niên con muốn cái gì? Chúng đi nơi khác mua.”
Niên Niên nhảy nhót vui vẻ nói: “Nếu như có Cân Đẩu Vân, con chỉ cần di chuyển một cái là có thể lập tức tới Bắc Kinh, mỗi ngày con đều có thể ở cùng papa.”
Trì Lập Đông: “…”
Bởi vì Hạ Nhạc làm việc ở Trung Quốc, Niên Niên một năm chỉ có thể gặp cậu vài lần, tất nhiên ông bà cũng là người rất thân nhưng mà trong trái tim bamẹ thì con cái vẫn có một vị trí nhất định.
Hạ Nhạc xoa đầu nhỏ của Niên Niên.
Cân Đẩu Vân không thể mua được, Trì Lập Đông mua cho Niên Niên một bộ xe Thomas siêu xa xỉ, Niên Niên cũng bày ra vẻ mặt khá thích.
Niên Niên buồn ngủ, Trì Lập Đông bế bé đi lên tầng tìm một quán cà phê không đông người quá, để Niên Niên ngủ trên sô pha, hai người lớn gọi cà phê nhỏ tiếng nói chuyện.
“Giao thừa chúng ta đều ở nhà dì rồi.” Hạ Nhạc nói: “Sáng sớm mùng một em đưa Niên Niên tới nhà anh, anh nhớ bảo dì chuẩn bị cho Niên Niên một bao lì xì to đấy nhé, tiền lì xì với trẻ con là một điều may mắn thôi, đừng để dì tốn kém quá.”
Trì Lập Đông cười đồng ý nói: “Bà ấy hôm qua còn hỏi anh chiều cao Niên Niên, có lẽ là mua quần áo cho đấy.”
Hạ Nhạc nói: “Quần áo mua thì mua đi vậy, tâm ý của dì mà. Bố mẹ em muốn mùng năm gặp mặt ăn bữa cơm với dì, dì em nói mùng năm người ta xem trọng không tiếp khách, nhà anh có thế không?”
Trì Lập Đông nói: “Được mà, nhà anh không chú ý lắm mấy cách làm xưa. Vậy ở nhà anh à?”
Hạ Nhạc nói: “Ở bên ngoài đi, lần đầu gặp mặt đã tới nhà anh, bố mẹ em không thoải mái lắm.”
Đa số những cặp đôi bình thường sắp kết hôn, sắp thành lập quan hệ thân thiết hai bên gia đình, lúc nói chuyện về lễ tiết này thường sẽ cảm thấy sao phiền thế, sớm biết như thế không bằng cứ yêu đương thôi, còn kết hôn cái gì chứ, phiền phức chết đi được.
Nhưng hai người bọn họ không có, ngược lại còn có cảm giác hạnh phúc khi nói chuyện.
Niên Niên ngủ hơn một tiếng, sau khi tỉnh lại thì ăn nửa miếng bánh ngọt, Trì Lập Đông lại tới quầy xin nước nóng pha sữa bột.
Niên Niên ăn no ngủ đủ tràn đầy tinh thần, Hạ Nhạc hỏi bé: “Chúng ta về nhà nhé?”
Bé nói: “Không muốn về đâu, chúng ta lại đi chơi thêm tí nữa đi.”
Còn chơi cái gì nữa?
Trì Lập Đông đột nhiên nảy ra ý kiến đề nghị nói: “Đi xem phim thì thế nào? Nghỉ đông chiếu nhiều phim hoạt hình lắm.”
Vừa hay hắn có thể đi xem Lý Đường nói có thể để hắn dùng rạp chiếu phim kia, cuối cùng có được hay không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT