Nhưng mà vị giám đốc Triệu kia lại không hề có. Lúc kết thúc bữa tiệc xã giao, dường như anh ta cảm thấy uống như vậy còn chưa đủ, liền mạnh mẽ lôi kéo cả một bàn người chuyển sang đi hát hò, còn cực kỳ “hảo tâm” mà chọn cho Trì Lập Đông một cô em xinh đẹp nóng bỏng bồi rượu. Trì Lập Đông ngồi xuống chưa được ba phút, nửa người của em gái kia đều phải chui vào lòng hắn rồi.
Trì Lập Đông đành phải đẩy cô ta ra, lịch sự nói: “Xin lỗi, tôi có vợ rồi.”
May thay là cô gái kia cũng rất thức thời, nghe Trì Lập Đông nói thế liền không còn quấn lấy hắn ta nữa, chỉ ngồi ở một bên, nói cười vui vẻ. Nghe giọng nói dường như không phải là người dân địa phương ở Thiên Tân, hẳn là từ chỗ khác đến. Nhưng mà do sinh sống ở nơi này một thời gian dài, đã bất giác hòa nhập, phong cách trở nên quyến rũ giống như những cô gái Thiên Tân chính gốc, cũng có chút thú vị.
Giám đốc Triệu cũng nhìn qua bên này vài lần, người bên cạnh không biết đã lặng lẽ nói gì với anh ta mà đột nhiên như tỉnh ngộ, như được khai sáng, ngoảnh sang cô gái đang ngồi trong lòng thủ thỉ mấy câu, em gái kia nghe xong liền nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, đã quay trở lại, còn mang theo hai nam nhân trẻ tuổi cùng tiến vào. Nhìn bề ngoài hẳn là tầm hơn hai mươi tuổi đi, trên khuôn mặt mi thanh mục tú toàn là nụ cười nghề nghiệp thường thấy trong chốn ăn chơi Phong Nguyệt.
“………………..”
Trì Lập Đông cũng biết cuộc sống riêng tư của mình đã được truyền đi vài vòng trong giới làm ăn của Bắc Kinh, nhưng hắn không ngờ là nó còn có thể lan truyền tới tận nơi xa xôi như Thiên Tân này. Liền có chút kinh ngạc trong lòng. Xã hội ngày nay ghê gớm thế cơ à?? Đến tin tức về đời sống riêng tư của hắn cũng lan truyền nhanh như vậy!!
Cuộc vui kéo dài tới tận đêm khuya mới bắt đầu tàn, vài người đàn ông ham vui cũng dắt theo mấy em gái cùng đi ăn chơi trác táng.
Tất nhiên vị giám đốc Triệu kia cũng không ngoại lệ, không phải chỉ mang một người mà tới tận hai người, lúc này chiếc nhẫn cưới treo trên tay anh ta liền có vẻ thập phần châm chọc. Đúng là thói đời mà!
Trì Lập Đông lấy tiền boa cho hai chàng trai kia, đưa xong liền nhanh chóng tống cổ bọn họ đi, một mình quay trở về khách sạn.
Tác phong hành sự của tên giám đốc Triệu này chính là thứ mà hắn ghét nhất.
Lần hợp tác với tên này đã giúp Trì Lập Đông đưa ra quyết định mà lẽ ra hắn đã phải đưa ra vào mấy năm trước.
Thương hiệu y học Cổ truyền Trung Hoa của Trì Gia tại Thế vận hội Olympic Bắc Kinh đã sớm dừng lại và hủy bỏ hợp tác với các đại lý tham gia lần đó, duy nhất chỉ có Thiên Tân, là khu vực duy nhất trong cả nước vẫn chưa thực hiện mô hình doanh nghiệp trực tiếp.
Công ty đã chuẩn bị niêm yết trong một thời gian dài, các cuộc họp cấp cao về vấn đề Thiên Tân cũng được đem ra thảo luận rất nhiều lần. Thời điểm này ngành công nghiệp y học Cổ truyền Trung Hoa càng ngày càng ít, huống hồ Giang Tô và Chiết Giang còn có Hồ Khánh Dư Đường, Hoa Nam có Hạnh Cùng Đường, Tây Bắc có Khi Tế Đường, nhãn hiệu Trì gia ở Hoa Bắc lại có sức ảnh hưởng lớn hơn so với các khu vực khác, hơn nữa có mối liên kết giữa vùng Bắc Thiên Hà cũng có lợi hơn cho việc mở rộng thị trường. Cho nên sớm muộn gì Thiên Tân cũng sẽ chuyển từ hình thức nhượng quyền kinh doanh sang hình thức hoạt động trực tiếp, đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nhưng đến khi toàn bộ Hội đồng quản trị lên tiếng, Trì Lập Đông luôn luôn là một phiếu không tán thành.
Ông chủ của đại lý kinh doanh ở địa phương này, là một người bạn cũ của ông Trì, khi còn sống đã cùng nhau hợp tác trong nhiều năm. Hồi hắn còn bé đã từng gặp ông Triệu một vài lần, lúc ông Trì qua đời, Triệu lão tiên sinh còn đi đến Bắc Kinh chia buồn cùng gia đình hắn. Trước linh đường của cha hắn, ông Triệu cơ hồ khóc đến ngất đi. Tầm hai ba năm sau đó, ông ấy cũng giúp đỡ mẹ con hắn rất nhiều.
Trì Lập Đông không phải là không tán thành với ý kiến của các giám đốc khác về vấn vấn đề này, chỉ là tình nghĩa trong nhiều năm qua, hắn không nhẫn tâm làm tổn thương tâm tư của đối phương, cũng không muốn bản thân trở thành kẻ vô tình như vậy.
Bây giờ, cuối cùng cũng tới lúc phải đưa ra quyết định.
Trì Lập Đông có chút không đành lòng, cũng có chút hụt hẫng.
Người đi trà lạnh*………. hắn ta có hay không quá vô tình? Quá nhân tình đạm mạc?
* Người đi trà lạnh (人走茶凉), (No sooner had the person gone away than the tea colds down) đây là một cách nói ngụ ý của Trung Quốc, thế thái viêm lạnh, người đi trà cũng lạnh. Những lời này từ ý nghĩa mà nói, chính là rót một tách trà nóng chiêu đãi khách nhân, khách đi rồi, thời gian trôi qua cũng khiến tách trà ấy nguội lạnh đi.
Khách sạn hắn ở vẫn là nơi quen thuộc hồi trước, tọa lạc bên cạnh bờ sông Hải Hà, lúc xưa hắn tới nơi này, cũng luôn nghỉ chân ở đây, xem như là tương đối thích.
Sau khi xuống xe, hắn cũng không vội vã đi vào, mà yên lặng đứng bên bờ sông, hòa mình vào làn gió đêm se lạnh, đắm mình trong màn đêm tĩnh mịch, cô đơn làm bạn cùng điếu thuốc trên tay.
Kiến nghị hủy bỏ đại lý nhượng quyền Thiên Tân cũng đã được đề xuất mấy lần khi Vương Tề đến giúp hắn tiếp quản công ty và lo liệu công việc.
Hắn từng nói chính mình không đành lòng với đề nghị này, cũng giải thích giao tình sâu xa giữa hai nhà cho cậu ta.
Nhưng mà đáng tiếc, Vương Tề lại không kiên nhẫn lắng nghe, chỉ nói: “Cậu quá xem trọng tình xưa nghĩa cũ, này cũng không phải là chuyện tốt.”
Hắn lúc đó đã hỏi lại Vương Tề: “Cậu không phải vì nhớ tình bạn cũ, mới đến giúp tôi sao”
“Tôi giúp đỡ cậu không phải là vì niệm tình cũ, cũng đừng nói đến việc từng giúp đỡ nhau trong quá khứ. Con người rồi ai cũng phải trưởng thành, tình cảm cũng nên như vậy.”
Lúc đó hắn với Vương Tề cùng nhau kề vai chiến đấu, cũng tích góp được chút dũng khí muốn tranh thủ cơ hội thổ lộ với đối phương một chút, bất quá đến cuối cùng, liền bị mấy câu này của Vương Tề mà tâm tư cũng tiêu tan hết.
Vương Tề mà hắn yêu, vĩnh viễn chỉ là Vương Tề năm mười tám tuổi mà thôi.
Mặc dù hắn biết, Vương Tề sớm đã không phải là đứa nhỏ chỉ biết khóc lóc vì bị huấn luyện viên mắng năm đó, cũng không phải là tiểu tử mắc trung nhị bệnh có tham vọng trở thành siêu sao của giới võ thuật, càng không phải là thiếu niên vô lo vô nghĩ người đuổi ta chạy trên sân thể dục.
Thứ hắn quyến luyến mãi không buông, cũng chỉ là thanh xuân năm mười tám tuổi của hai người mà thôi, vĩnh hằng tuổi mười tám.
Người đời quả nhiên nói đúng, thanh xuân năm mười tám tuổi rẻ mạt nhất và cũng đắt giá nhất, mà người bên cạnh năm ấy, mãi mãi sẽ không cùng mình đi đến cuối con đường.
Hắn tự mình chìm đắm trong đó mà không thể thoát ra được, đến tột cùng cũng không biết đó là yêu, hay chỉ là giây phút động tâm nhất thời.
Hút xong điếu thuốc, tâm tình cũng không trở nên tốt lên được, càng lúc càng tăm tối, giống như mặt trăng trên bầu trời kia bị những đám mây đen che phủ từng lớp lụa mỏng lên người, vừa bức bối vừa bí bách.
Con người luôn nghĩ rằng tình yêu có thể lấp đầy những tiếc nuối, nhưng mà có mấy ai biết, hầu hết những sự nuối tiếc ấy đều được sinh ra bởi tình yêu.
Cuối cùng, Trì Lập Đông cũng ngăn dòng tâm tư của mình lại mà đi vào khách sạn. Hắn báo tên mình tại quầy lễ tân, nhân viên công tác kiểm tra một lúc, hỏi lại: “Xin lỗi, Trì tiên sinh, ngài đặt hai gian phòng sao?”
Trì Lập Đông: “Không phải, tôi chỉ đặt một phòng, có phải hệ thống có gì sai sót không?”
Nhân viên công tác lịch sự nói: “Không ạ, gian phòng đó của ngài đã có một người bạn vào ở.”
Trì Lập Đông ngạc nhiên vô cùng: “…………Bạn?”
Nhân viên công tác mỉm cười đáp lời: “Là một vị tiên sinh, họ Hạ.”
Trì Lập Đông nghe xong liền thiếu chút nữa không khống chế nổi biểu tình trên mặt mình.
Hắn nhanh chóng đi tới căn phòng đã đặt trước kia, thời khắc ấn chuông cửa, thế mà hắn lại cảm nhận được đầu ngón tay mình có chút run rẩy.
Trì Lập Đông cảm thấy trong lòng mình như có cái gì đó tróc ra, có cái gì nứt vỡ, lại có cái gì đó sinh sôi nảy nở.
Cuồng dã sinh trưởng như ngọn cỏ hoang dại, không thể vãn hồi, giống như những mảnh vỡ, bao trùm lên cả trái tim mong manh của hắn.
Một lá cờ rơi xuống, mặt trăng mờ dần chìm về phía tây. Cánh đồng tuyết cô độc cuối cùng cũng có sức sống, mọc đầy cỏ xanh, hướng đông nửa ngày mới dần dần lộ ra thứ ánh sáng chói mắt.
Hôm qua đủ thể loại, chẳng hạn như vì đau thương mà chết. Hôm nay đủ thể loại, lại vì tình yêu mà sống lại.
Trì Lập Đông run rẩy ấn chuông cửa, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cánh cửa được mở ra từ bên trong, là Hạ Nhạc, cậu đứng bên trong cánh cửa, trên mặt không mấy vui vẻ.
Trì Lập Đông khó khăn thốt lên: “…………Em đến rồi.”
Hạ Nhạc không vui, nói: “Anh xem bây giờ là mấy giờ rồi? Bình thường đi xã giao cũng đi tới muộn như vậy?”
Trì Lập Đông nhếch miệng cười, thấp giọng giấu đi cảm xúc của mình, nói: “Để anh vào trước đã, đừng làm phiền đến người khác.”
Hạ Nhạc nghe vậy liền xoay người đi vào phòng, Trì Lập Đông vội vàng đuổi kịp cậu.
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, trên sô pha còn đặt sẵn một quyển “1984” đang được mở ra giữa chừng.
Trì Lập Đông vào phòng xong liền hưng phấn dị thường, đi qua đi lại hỏi: “Làm sao em biết anh ở chỗ này?”
Hạ Nhạc không chút để tâm nói: “Đoán được. Trên người anh có mùi gì thế?”
Trì Lập Đông vội vàng nâng tay lên ngửi ngửi mùi trên dính trên áo mình, mùi rượu quá nồng nặc nên cũng không ngửi ra là có mùi gì lạ, mang tâm lý nhận lỗi sẽ được khoan hồng, chủ động thừa nhận việc lúc nãy đi xã giao có gọi hai cô gái tới bồi rượu, “Hẳn là mùi nước hoa của bọn họ.”
Hạ Nhạc ngồi xuống trên sô pha, bắt chéo chân, trào phúng nói: “Đối tác này cũng rất “tri kỷ” nha.”
Trì Lập Đông cuối cùng cũng nhớ mà buông ca táp xuống, cố gắng biện bạch cho mình: “Anh nói anh có vợ rồi.”
Hạ Nhạc với tay cầm lấy quyển sách, gấp lại chỗ mình vừa đọc đến, hỏi: “Anh lấy đâu ra vợ?”
Trì Lập Đông hít một hơi thật sâu, quỳ một gối xuống tấm thảm trước mặt Hạ Nhạc, một tay đặt lên đầu gối cậu, trịnh trọng nói: “Do you?”
Hắn không dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt của Hạ Nhạc.
Hạ Nhạc khịt mũi khinh thường: “Không có nhẫn?”
Cầu hôn người ta mà chỉ nói suông như vậy?
Trì Lập Đông nhanh chóng đưa tay kia vào trong áo khoác, sờ sờ bên ngực trái, chậm rãi móc ra, bàn tay giả vờ làm động tác trái tim đập, nảy lên liên tục, trong miệng còn “Thình thịch, thình thịch, thình thịch.”
Hạ Nhạc thế mà có lúc cũng cạn lời: “…………”
Trì Lập Đông hỏi lại: “Cái này được không?”
Ngón tay Hạ Nhạc chầm chậm siết chặt lấy quyển sách, nói: “Em nhận, nhưng sẽ không cho anh cơ hội lấy lại.”
Trì Lập Đông nở nụ cười thành kính, cực kỳ nghiêm túc, nói: “Cho em, nó chỉ thuộc về mình em.”
Hạ Nhạc nhìn hắn một lát, hỏi: “Trì Lập Đông, bây giờ anh còn tỉnh táo không?”
Trì Lập Đông trả lời ngay lập tức: “Anh rất tỉnh táo, tửu lượng của anh em biết mà.”
Hạ Nhạc hiếm khi lộ ra vẻ mờ mịt, hỏi lại: “Vì sao?”
Trì Lập Đông chậm rãi quỳ nốt chân kia xuống, mỉm cười, nhẹ nhàng tuyên bố: “Không vì sao cả. Hạ Nhạc, anh yêu em.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT