Xe mới của Hạ Nhạc rất nhanh đã tới, hôm đó cậu có việc nên Trì Lập Đông qua đó giúp cậu lấy xe.
Hôm nay ông chủ cửa hàng 4S ở trong cửa hàng, hỏi han Trì Lập Đông một phen: “Người mua xe là gì của cậu thế? Sao mua xe lấy xe đều là một mình cậu ôm mọi việc thế?”
Quan hệ của Trì Lập Đông với anh ta khá tốt, không thể giấu giếm được lâu mà cũng không cần phải giấu diếm, thuận miệng nói: “Người trong nhà.”
Người bạn hiểu được ba phần nhưng vẻ mặt vẫn cười xấu xa mà hỏi tới: “Họ hàng xa à?”
Trì Lập Đông biết người này rất tinh ranh nên nói: “Đừng có giả bộ hiểu biết mà suy diễn lung tung… Là người yêu tôi.”
Người bạn cười lớn nói: “Tạ ơn trời đất, cuối cùng thì cậu cũng thoát kiếp độc thân rồi! Lần trước tôi có việc nên không tới cửa hàng nên cũng không nhìn thấy người thật, khi nào đưa tới để tôi kính chị dâu một chén trà nhé?”
Trì Lập Đông được anh ta chúc mừng khoa trương như vậy thì ngại ngùng nói: “Chờ cậu ấy có thời gian rảnh đã, cậu ấy làm đầu tư, bình thường cũng rất bận.”
Người bạn nói: “Tìm một người phụ nữ thành công đấy à?”
Trì Lập Đông lại càng ngại: “Không phải. Là đàn ông.”
Người bạn: “…Hả?”
Người bạn này quen Trì Lập Đông ở buổi tiệc xã giao, cùng thuộc trong vòng bạn bè, quan hệ hai người cũng gần như là người làm ăn, so với Macrochelys không đủ, so với cá tôm nhỏ thì lại có thừa.
Trong thời đại tin tức hiện nay, cái vòng nào mà không có bí mật, đặc biệt là tin bên lề, ai nuôi bồ, ai ly hôn rồi, ai quan hệ với bảo mẫu nhà mình, ai bị vợ cắm sừng, vốn dĩ không thể giấu được.
Trì Lập Đông buôn bán thuốc thoát kiếp độc thân, người yêu làm đầu tư còn là một người đàn ông… Chỉ vài ngày trong cái vòng nhỏ hẹp này, mọi người hầu như đều sẽ biết hết.
Nhưng Trì Lập Đông nói có thời gian sẽ đưa Hạ Nhạc tới gặp mặt cũng chỉ là khách sáo, thuận miệng nói thôi.
Để Hạ Nhạc nhận sự quan sát và đánh giá của mấy người không quen biết, Hạ Nhạc sợ là muốn dựng cả tóc gáy lên. Mà tin vịt dạo này ở công ty của Trì Lập Đông cũng là: ông chủ hình như thoát kiếp độc thân rồi.
Tổng giám đốc Trì nổi tiếng là người buông thả.
Ngoại trừ trường hợp nghiêm chỉnh hoặc là phải gặp khách hàng quan trọng, bình thường đều ăn mặc tùy tiện, bởi vì thường xuyên phải xuống nhà kho, ăn mặc nghiêm chỉnh không tiện, có khi bận tới mấy ngày không thèm cạo râu, rồi lại vào kho được dược liệu tươi mới bao phủ khắp người, giống như vừa mới đi trộm mộ vậy. Tổng giám đốc Trì còn là một kẻ nghiện thuốc, ngoại trừ ở khu làm việc, gặp hắn ở những nơi khác đều thấy hắn ngậm điếu thuốc.
Buông thả ngược lại cũng có sức hấp dẫn của buông thả, nhất là loại cao to đen hôi, dáng người đẹp, giá trị nhan sắc cũng buông thả không kém, đối với rất nhiều người thì rất có sức hấp dẫn đặc biệt, nhân viên nữ độc thân trong công ty để ý tổng giám đốc Trì không ít, nhân viên nam có lẽ cũng có, chỉ là không thể tùy tiện nói bừa như nhân viên nữ thôi.
Nhưng mà dạo này không buông thả nữa, không hút thuốc nhiều, còn trở nên thích ăn diện, mỗi ngày đi làm đều mặc tây trang thắt cà vạt giống như muốn diễn thời trang, nếu như đi tới nhà kho bị bẩn quần áo còn phải đổi một bộ khác để về nhà.
Như vậy rõ ràng là trong nhà có người rồi.
Có nhân viên đi qua phòng làm việc của tổng giám đốc Trì, nhìn thấy một khung ảnh trên bàn làm việc, hình như là ảnh hồi trẻ của giám đốc Trì cùng với một nam sinh trẻ tuổi.
Tin đồn chưa xác thực này nhanh chóng lan truyền khắp công ty.
Truyền tới tận tai của Trì Lập Đông.
Lại có nhân viên tới văn phòng của hắn, lúc đặt tài liệu xuống thì ngó đầu muốn nhìn tấm ảnh kia.
Trì Lập Đông liền cầm khung ảnh đưa qua: “Muốn nhìn cái này sao?”
Nhân viên ngại ngùng mà nhận lấy.
Trì Lập Đông nói: “Cái này chụp mười mấy năm trước, lúc đó tôi còn đang đi học.”
Nhân viên: “Ồ ồ, vậy người bên cạnh ngài này là bạn học sao?”
Trì Lập Đông lần đầu tiên làm ra loại chuyện này, trong lòng bàn tay không khỏi đổ mồ hôi, trên mặt điềm tĩnh nói: “Đó là bà chủ của mọi người.”
Hạ Nhạc sớm đã come out rồi, bạn bè bạn học của cậu hơn nửa đều biết cậu trở về Bắc Kinh là ở cùng với bạn trai.
Trì Lập Đông mấy lần ở dưới công ty đợi cậu, đồng nghiệp mới của cậu lần lượt thấy được nên cậu cũng come out ở công ty mới luôn. Ngành nghề này của họ không quá quan tâm tới chuyện riêng của người khác, cậu come out, các đồng nghiệp vỗ tay, bày tỏ sự ủng hộ đối với LGBT, sau đó cũng không ai nhắc lại nữa.
Hạ Nhạc và bà Trì chung sống rất hòa thuận, sau khi lấy xe mới về, cậu đặc biệt dành ra nửa ngày rảnh rỗi đến nhà họ Trì đón bà ra ngoài, cùng bà uống trà chiều, còn cùng bà đi dạo các cửa hàng, mua quần áo trang sức.
Gu thẩm mỹ của cậu xuất chúng cũng biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt, cũng đều có thể trúng ý của bà Trì.
Sau này bà Trì có nói trong điện thoại với Trì Lập Đông rằng: “Nếu như sớm có tiểu Hạ thì mẹ cũng không cần con, đứa trẻ này đều được..”
Trì Lập Đông thuật lại cả cuộc nói chuyện với Hạ Nhạc, tiểu hồ ly Hạ Nhạc đắc ý cả đêm.
Nhưng mà lão cáo già lại không thích Trì Lập Đông như vậy.
Hạ Nhạc vượt biển gọi điện thoại cho bố, để Trì Lập Đông nói vài câu với bố.
Trì Lập Đông vẫn còn kính sợ giáo sư Hạ năm đó, bất chấp khó khăn mà gọi: “Thầy… Em là Trì Lập Đông.”
Giáo sư Hạ cũng không khách sáo với hắn: “Tôi còn không biết cậu là Trì Lập Đông à?”
Trì Lập Đông càng xấu hổ hỏi: “Sức khỏe của thầy và cô vẫn khỏe chứ ạ?”
Giáo sư Hạ tiếp tục chỉ trích hắn: “Nếu không khỏe thì Hạ Nhạc còn có thể thảnh thơi lêu lổng ở Bắc Kinh với cậu à?”
Trì Lập Đông: “…”
Năm đó hắn biết giáo sư Hạ độc miệng, giận người khác ba tiếng không nguôi. Khi đó giáo sư Hạ xem hắn là một vận động viên, không quá quản hắn. Tránh được ngày đó nhưng tránh không khỏi được hôm nay.
Giáo sư Hạ cũng nói lại chuyện xưa: “Khi đó tôi nằm viện, khóa đó có hai mươi sáu sinh viên, sao chỉ có mình cậu không tới thăm tôi?”
Hạ Nhạc nói chen vào: “Lúc đấy trong nhà anh ấy có việc mà ạ.”
Giáo sư Hạ nói: “Ai hỏi anh? Cậu ta có chuyện mà không tự mình nói được à?”
Hạ Nhạc nói: “Lão Hạ ơi, bố quên là bố giả bệnh à? Có gì hay đâu chứ?”
Giáo sư Hạ đáp: “Giả bệnh không phải nằm viện à? Một chút hình thức cũng không có à? Bây giờ tôi giả chết làm đám tang thì anh dám không quay về không?”
Hạ Nhạc: “…”
Giáo sư Hạ nói tiếp: “Tôi không nói chuyện với anh, đưa điện thoại cho cậu ta mau.”
Hạ Nhạc ném điện thoại cho Trì Lập Đông.
Trì Lập Đông gọi: “Thầy.”
Giáo sư Hạ đáp: “Tính tình của Hạ Nhạc không tốt lắm, làm phiền cậu vất vả rồi.”
Hạ Nhạc trợn mắt trắng ở bên cạnh.
Trì Lập Đông nhìn cha con nhà này quá buồn cười nhưng cũng không dám cười, dịu dàng nói: “Em sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy, thầy yên tâm ạ.”
Giáo sư Hạ nói: “Tôi nói vài câu với cậu này, đừng để nó nghe thấy.”
Hạ Nhạc tăng âm lượng lên: “Con mới không thèm nghe đâu.”
Cậu đứng dậy đi qua đi lại vài bước để dép kêu lẹt xẹt rồi lại nhẹ nhàng ngồi xuống chỗ cũ.
Giáo sư Hạ hỏi: “Thằng bé đi rồi chứ?”
Hạ Nhạc gật đầu ở bên cạnh, Trì Lập Đông nói dối.
Trì Lập Đông: “Đi rồi ạ.”
Giáo sư Hạ ngừng vài giây, giọng nói nghiêm túc: “Trì Lập Đông, nếu như cậu chán thằng bé thì để thằng bé cuốn xéo đi, dù sao cũng đừng ngại nói.”
Trì Lập Đông: “…”
Hạ Nhạc cũng ngây người.
Giáo sư Hạ nói: “Con trai tôi cái gì cũng tốt, nhưng chấp niệm lại quá nặng, cậu không chặt đứt suy nghĩ của nó thì nó sẽ không tự mình đi đâu.”
Trì Lập Đông nhìn Hạ Nhạc.
Hạ Nhạc nghiêng mặt, tầm mắt dừng ở nơi khác. Ở phần cơ hàm và cổ, gân mạch hơi nhô lên, chỉ có thể là cắn chặt hàm răng mới như thế.
Trì Lập Đông nói: “Em sẽ không để cậu ấy đi, em sẽ đối xử tốt với cậu ấy, chúng em sẽ ở bên nhau thật tốt.”
Giáo sư Hạ im lặng một hồi, bực mình nói: “Vậy tùy cậu, tôi lười nói lắm, người trẻ tuổi không thú vị gì cả.”
Điện thoại tắt.
Hạ Nhạc nói: “Ông ấy mới không thú vị ấy.”
Trì Lập Đông: “…Bố em cũng là lo lắng cho em thôi.”
Giọng Hạ Nhạc thấp đi một chút: “Em biết rồi.”
Cậu cúi đầu, hai cái xoáy trên đỉnh đầu như chứa đựng điều không vui.
Trì Lập Đông đưa tay nâng đầu cậu dậy nói: “Là lúc đó anh không hăng hái tranh giành nên mới khiến bố em không thích anh.”
Hạ Nhạc đẩy tay hắn ra nói: “Ông ấy không phải không thích anh, ông ấy biết anh không thích em.”
Trì Lập Đông nói: “Anh thích em.”
Hạ Nhạc nói: “Thích thì sao lại rời xa nhau chứ?”
Trì Lập Đông thề thốt: “Sau này sẽ không chia xa nữa.”
Vẻ mặt Hạ Nhạc thản nhiên cũng không trở nên vui vẻ hơn.
Bố em rất sợ em sẽ giống chị gái của mình. Cậu nói: “Lúc chị gái em xảy ra chuyện, tóc ông ấy trong một đêm đều bạc trắng, giống như bị bệnh vậy, mấy ngày mấy đêm trông coi em, lúc đầu em không hiểu, cho rằng là ông ấy đau lòng thôi, không muốn thấy em tưởng niệm chị mình. Sau đó qua vài năm, ông ấy nói lúc đó sợ em bị chuyện của chị ảnh hưởng, cũng sẽ nghĩ không thông.”
Trì Lập Đông nắm chặt tay của cậu.
Hạ Nhạc cũng nắm tay hắn không nói nữa.
Trì Lập Đông muốn an ủi cậu nhưng không biết nói như thế mới có thể khiến cậu bớt đau lòng, ngập ngừng một lúc nói: “Em… ăn hoa quả không? Anh gọt cho em.”
Hạ Nhạc nhíu mày siết chặt lòng bàn tay hắn nói: “Không bằng anh cắt bản thân mình cho em ăn đi.”
Trì Lập Đông hỏi: “Em muốn ăn bộ phận nào? Anh cắt cho em.”
Hạ Nhạc giơ tay, ngón trỏ chỉ vào ngực hắn nói: “Nơi này đi, anh để nó cho em.”
Ngón tay rất nhẹ không dùng sức chút nào.
Trì Lập Đông lại cảm thấy có hơi đau giống như bị đâm vào.
Hạ Nhạc buông tay nói: “Đi cắt hoa quả.”
Trì Lập Đông đứng dậy đi, vừa vào phòng bếp thì nghe thấy câu nói của Hạ Nhạc: “Đừng để em chờ quá lâu đấy.”
Hạ Nhạc thật sự trở thành khách quen phòng tập thể hình của Lý Đường.
Trì Lập Đông thường một tuần tới hai lần, từ khi làm thẻ cho Hạ Nhạc thì hắn đi cùng với Hạ Nhạc, một tuần phải đi ba lần.
Hạ Nhạc kiên trì tập thể hình lâu dài, có phương pháp tập luyện của bản thân, tới đây thì tới khu thể hình vận động, không phải tới chơi. Trì Lập Đông tới câu lạc bộ Tán Đả làm huấn luyện viên hướng dẫn và giúp đỡ tập luyện. Đợi Hạ Nhạc kết thúc tới tìm hắn thì bọn họ sẽ cùng nhau về nhà.
Lý Đường đương nhiên rất hoan nghênh Trì Lập Đông đến thường xuyên, người đạt huy chương đồng cuộc thi thế giới là chiêu bài lớn nhất của câu lạc bộ này.
Nhưng mà Lý Đường và Hạ Nhạc vẫn lạnh nhạt với nhau như trước, thần khí hình như không hợp nhau, nhưng lại không thể nói ra nguyên nhân.
Hôm nay hai người lại tới đó. Hạ Nhạc đi tập Aerobics.
Trì Lập Đông thì qua bên câu lạc bộ, hướng dẫn cho hai thành viên mới gia nhập.
Chỉ một lát sau, Lý Đường loạng choạng đi tới, ngồi bên cạnh nhìn vài phút rồi gọi Trì Lập Đông: “Trì Tử cậu tới đây, có chuyện nói với cậu.”
Trì Lập Đông đi tới nói: “Nhìn cậu như này không giống chuyện tốt gì.”
Lý Đường cười xòa nói: “Tháng sau trong thành phố có cuộc thi nghiệp dư, có rảnh đánh không?”
Trì Lập Đông không muốn đánh nói: “Không rảnh.”
Vẻ mặt Lý Đường cầu xin nói: “Cậu đánh đi mà, nếu không câu lạc bộ chúng ta không thể bảo vệ được danh hiệu bốn lần quán quân được đâu, vốn dĩ không ai có thể đánh cả, tôi đã bị tàn phế hoàn toàn rồi, đi lên chỉ có bị đánh mà thôi.”
Trì Lập Đông: “…Vương Tề đâu? Hắn không đánh à?”
Quán quân liên tiếp ba năm của cuộc thi nghiệp dư đều là Vương Tề.
Lý Đường nói: “Chính là hôm qua hắn gọi điện cho tôi, nói năm nay sức khỏe không khỏe lắm, không thể đánh được nên tôi mới tìm cậu.”
Trì Lập Đông nói: “Vậy trở về tôi sắp xếp thời gian xem sao. Hắn làm sao thế?”
Lý Đường nói: “Tôi sao mà biết được, anh em của cậu thì cậu tự hỏi đi.”
Trì Lập Đông còn đang đeo găng tay đấm bốc, giơ tay làm ra vẻ muốn đấm hắn ta.
Hắn ta ôm đầu né tránh, còn muốn lắm lời: “Tôi biết tôi biết, cậu còn đang say trong sự dịu dàng của Hạ Nhạc, nào có nhớ tới có chính thất là Vương Tề nữa.”
Trì Lập Đông nhíu mày nói: “Lại nói lung tung! Thật muốn đấm cậu!”
Lý Đường buông tay, trợn mắt nói: “Cậu không phải thật sự di tình biệt luyến* mà thích Hạ Nhạc đấy chứ?”
* Di tình biệt luyến ‘移情别恋’: Yêu một người nhưng không yêu nữa mà chuyển qua yêu người khác.
Trì Lập Đông nói: “Tôi vốn thích cậu ấy.”
Lý Đường nói: “Cậu tự chạm vào lương tâm mình mà nói, mười mấy hai mươi năm, nói từ bỏ thì cậu có thể từ bỏ được à?”
Trì Lập Đông nói: “Tôi…”
Lý Đường nói: “Đấy xem đi.”
Trì Lập Đông không muốn nói với hắn ta nữa, cảnh cáo hắn: “Cậu đừng hao tâm tổn phí nữa. Đừng có đi nói hươu nói vượn với Hạ Nhạc.”
Lý Đường nói: “Mắt người kia treo trên tận đỉnh đầu, từ trước tới giờ chẳng thèm phản ứng với tôi, tôi có thể nói với cậu ta được à. May mà tôi nể mặt cậu mới tặng cậu ta thẻ VIP, người khác cũng thấy chướng mắt.”
Trì Lập Đông nói: “Cậu có thành kiến với cậu ấy à?”
Lý Đường nói: “Đó là thành kiến à? Không phải tôi nói thì tôi hơi khoe khoang, vừa thấy Hạ Nhạc đó đã biết không phải đèn dầu, cái đầu của cậu chỉ có chơi đùa cậu ta, quay đầu lại bị cậu ta chơi đùa tới chết, đừng tới tìm tôi khóc lóc.”
Trì Lập Đông nói: “Tôi biết cậu ấy thông minh, cậu ấy chơi đùa ai cũng sẽ không chơi đùa tôi.”
Lý Đường gật gù đắc ý: “Gay rồi gay rồi, tôi tin là cậu muốn để cậu ta làm phù chính rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT