Tối hôm đó, lúc tới góc vườn thì các anh em đã tới khá đông đủ. Đinh Hoa và Trần Gia Lâu vẫn như mọi khi là hai tên sôi nổi nhất. Cả hai giữa đám đông đều bắt đầu hớn hở cười nói chửi thề, thế nhưng một đứa cười thì trông đến là ngu ngốc, một đứa lại trông gian như cáo.
Thành thật mà nói thì, vào xưởng làm cũng được một thời gian rồi mà Lâm An mới chỉ tham gia hoạt động kiểu này với bọn họ một lần. Cậu ngẫm nghĩ lại, phát hiện ra đoạn ký ức đó cũng chẳng vui vẻ gì cho cam. Chính là hôm đó mọi người gặp Dương Cầm. Từ Tân đứng cạnh cậu, lúc tới cổng đột nhiên vỗ lưng cậu, "Đang thế này thì đừng uống rượu."
Lâm An ngơ ra rồi mặt ỉu xỉu, chỉ nhỏ giọng đáp 'Dạ'
Từ Tân trông thấy cậu có vẻ buồn, không khỏi dời cái tay đang đặt trên lưng cậu chuyển thành túm vai. Hắn siết lấy tay cậu để trấn an, đoạn mới huýt sáo báo hiệu một tiếng.
Đinh Hoa vừa quay đầu đã thấy đại ca nhà gã và mĩ nhân tiêu sái trong lòng, vui tươi hớn hở to mồm gào lên, "Ấy da người nào đó? Mau nói, tới cướp tiền hay là cướp sắc!"
Cả đám cùng cười ầm lên.
Trần Gia Lâu đạp gã một cái, "Dẹp mẹ đi trông mày kinh quá."
Từ Tân buông lỏng tay, cùng Lâm An đi tới, chọn bừa một chỗ ngồi xuống. Hắn lôi ra một điếu thuốc, đặt lên miệng, cợt nhả, "Muốn mạng mày á. Cho không?"
Đinh Hoa cười hê hê, với lấy hai bình rượu đă qua. Lâm An cười cười nhận lấy. Đinh Hoa cũng chớp mắt nhìn cậu, quay sang thấy Từ Tân đang nhăn nhíu mày, dùng khẩu hình miệng nói hai chữ 'Nước mà.'
Khoảng thời gian sau đó, Lâm An mới hoàn toàn hiểu được cái bang hội do Từ Tân đứng đầu này, biết được bọn họ khi không gò bó khuôn phép thì sống động cỡ nào. Cạn chén, đập chai, chơi sao gia hỏa (kiểu thi rút súng/vũ khí xem ai nhanh hơn), cười nói vang trời. Cậu yên lặng ngồi xem, cuộc sống này so với những gì cậu thấy thường ngày quả thật là khác nhau một trời một vực, không có chút nào tương đồng.
Từ Tân ngồi sát bên cạnh cậu, không tham gia cũng những người khác như mọi khi.
Lúc này Đinh Hoa vừa bị Trần Gia Lâu gạt chân ngã lăn ra đất, từ xa gọi hắn, "Đại ca! Mau tới báo thù cho tiểu đệ với!"
Trần Gia Lâu đá gã mấy phát, "Đá cmm! Không có bản lĩnh kêu gào cái giè!"
Đinh Hoa lại gào một tiếng nhảy dựng lên, tức giận dùng sức lao tới. Từ Tân rít một hơi thuốc, nheo mắt nhìn, không hé nửa lời.
Lâm An nhẹ giọng hỏi hắn, "Sao anh không ra chơi cùng bọn họ?"
Hắn chậm rãi lặp lại động tác hút thuốc, phun một hơi khói, nghiêng đầu nhìn cậu không nói. Lâm An bị hắn nhìn như thế vội dời tầm mắt. Hắn lại quay đầu về, vừa hút thuốc vừa bảo, "Chơi nhiều rồi, chán."
Nói xong ngẩng lên, hình như là liếc nhìn về phía xưởng đối diện. Lâm An biết rằng hắn lo cho mình, sợ mình đến 'chốn cũ' lại nhớ đến những chuyện không thoải mái, liền cúi đầu không hỏi thêm gì nữa.
Qua một lúc, Đinh Hoa cũng mấy người nữa vây tới đây. Gã lấy một chai mở nắp tu ừng ực, uống xong vung tay mắng, "Mẹ kiếp! Thằng đần Trần Gia Lâu này, thật sự nghĩ ông đây dễ bắt nạt à!"
Từ Tân nhìn gã, bảo, "Tiểu Trần thương thế vừa mới lành, mày nhẹ tay thôi."
Đinh Hoa trợn tròn mắt, ừ ha quên béng mất vụ đó. Nói xong gã phất tay bảo mọi người xung quanh, "Nào nào nào tới đây cùng ngồi xuống, lão Đại đã lên tiếng rồi, chúng ta sẽ bắt đầu nếp sống mới nhá."
Mấy người chơi mệt rồi cũng cùng ngồi xuống, chờ xem cái miệng dẻo của anh Đinh nhà bọn họ có thể phun ra kim châu ngà voi gì.
Đinh Hoa hắng giọng một tiếng. Đây vốn là 'tiết mục' được ngầm coi là thông lệ, trước đây đều là gã kể mấy chuyện ngắn mà bình thường ở chốn thanh nhã thì không tiện nói. Những lúc có rượu có thịt cả nhà vui vẻ thế này mới kể, chính là 'nếp sống mới.'
Trời tối muộn, gã quét mắt nhìn một lượt lại gặp trúng ánh mắt như đang cười của Lâm An, lại nhìn sang anh Từ mặt không biểu cảm ngồi bên cạnh. Nhìn một lúc, kim châu ngà voi gì cũng không phun ra được.
Gã cười hề hề, trong những ánh mắt chờ mong của mọi người ngồi xuống, bắt đầu nói nhảm. Đến lúc nói nhảm không nổi nữa, thì câu chuyện lại chuyển hướng sang thành chuyện dọa ma dọa quỷ của đám thiếu niên. Lão Lưu ngồi ở một góc nhìn được bao quát xung quanh không nhịn được cười phì, Đinh Hoa lại hết sức nhập tâm, càng kể càng không khỏi tự rùng mình.
Mẩu chuyện rát đơn giản, nhưng mà không chịu nổi chính là cái điệu bộ bắt chước của gã. Đến cả giọng điệu ma quỷ gì đó cũng tận lực diễn xuất, khiến một đám đàn ông hùng hục cũng không khỏi nín thở. Đinh Hoa đắc ý lắm, không ngờ mình có thể tỏa sáng thế này. Gã quay lại nhìn Trần Gia Lâu ngồi phía sau, y chỉ cười lạnh một tiếng mỉa mai, "Mày ba tuổi hay gì? Ngây thơ."
Đinh Hoa thiếu điều giơ chân đạp, Trần Gia Lâu ném bình rượu, lôi gã xuống đài để mình lên kể chuyện. Nếu là bàn về kỹ năng kể chuyện, Trần Gia Lâu hiển nhiên là không giỏi bằng Đinh Hoa. Chuyện y kể từ đầu đến cuối không lên không xuống, thế nhưng vì cả đám đang ngồi ở một khu bỏ hoang, gió hiu hiu thổi, bầu không khí mờ mờ âm u, khiến cho chuyện kể ra cứ có cảm giác âm trầm đáng sợ.
Chuyện kể là: Đầu thôn có một gia đình, tầng trên có một phòng cho thuê, không rõ người thuê là người ở đâu. Tầng dưới là một gia đình nông dân, trong nhà có một đứa nhỏ bảy tuổi. Mỗi đêm, người ta đều bảo lầu trên cứ có những âm thanh kì lạ, giống như tiếng người gặm chân gà vậy. Cứ liên tục vẳng vặng suốt đêm không ngừng như vậy. Đứa nhỏ mỗi lần nửa đêm tinh dậy lại cảm thấy thèm ăn, bụng không ngừng quặn lên không ngủ được. Cuối cùng, có một hôm nó len lén mò lên lầu, muốn gõ cửa xin ăn, không ngờ cửa lại nửa hé không đóng.
Sớm hôm sau, bà mẹ tìm đứa nhỏ không thấy đâu, không có cách nào đành vào lên tầng hỏi thăm. Cửa vẫn khép hờ như thế, bên trong là một cụ già. Trên bàn ăn bày hai chén ba đĩa, một bát canh lòng lợn thơm béo, vô cùng phong phú. Người mẹ hỏi liệu có thấy con bà đâu không, cụ già không đáp, lúc ăn, hai hàm răng đập vào nhau cùm cụp vang dội. Ăn xong, lão đem đứa nhỏ ra, đặt trên nền nhà.
Đến đoạn đặc sắc thì Trần Gia Lâu đột nhiên lại im re, cá đám tò mò nhìn y, Đinh Hoa lại càng hồi hợp tợn. Trần Gia Lâu chậm rãi quét mắt một lượt, mời nói tiếp, "Người phụ nữ vừa thấy con mình thì lập tức nhào tới. Không ngờ vừa dựng người đứa nhỏ dậy, một bãi lòng ruột tươi nguyên xồ ra."
Hóa ra cụ già đó không phải người, đặc biệt thích những kẻ đêm khuya thanh vắng có tâm địa không tốt tới trộm đồ ăn.
Đoạn y nhìn Lâm An đang mỉm cười ở phía đối diện, "Hơn nữa còn là một con quỷ chỉ thích đàn ông và bé trai."
Nói xong thì chuyển tầm mắt, cười với Từ Tân ngồi bên cạnh.
Hết chuyện.
"Đúng là mây đen che trăng!" Đinh Hoa đột nhiên sửng cồ lên, "Mẹ mày, còn tưởng là cái gì hay ho mới mẻ, chờ mãi hóa ra có mỗi thế?"
Trân Gia Lâu chẳng buồn chớp mắt, cười hề hề xấu xa, "Sao, không phục?" Vừa nói vừa tiện tay với lây chai rượu, ngước lên đối diện với Lâm An lặng im nãy giờ, "Không thì tiểu Lâm bình luận một chút xem nào?"
Đinh Hoa đạp y, "Dẹp dẹp dẹp! Cmn lại còn chơi gay! Mày thần kinh hả?!" Chửi xong lại khuyến mại thêm cho mấy đứa xung quanh mỗi đứa một đá, "Đứng hết lên, đứng hết! Đi với anh, chơi tiếp!"
Trần Gia Lâu cười xùy một tiếng, vẫn mở nắp chai tu mấy hớp. Các anh em khác cũng lồm cồm bò dậy, rộn ràng rục rịch theo Đinh Hoa.
Đinh Hoa đi tới trước mấy bước, quay đầu lại thấy ba người kia vẫn như mấy cái tượng đá ngồi không nhúc nhích, gã không khỏi lại muốn ngoác mồm kêu gào. Có điều gã không dám động Từ Tân, Trần Gia Lâu thì gã không muốn gọi tới, thế là trong ba người chỉ có Lâm An ôn hòa nhất là dính đạn. Còn chưa kịp lải nhải thêm mấy câu, cái người không hề có tính uy hiếp đó đột nhiên đứng bật lên. Đinh Hoa đang thao thao bất tuyệt nhất thời ngây ra, "Ơ... tiểu Lâm sao thế?"
Từ Tân thấy thế cũng phả một hơi khói, đứng lên, cau mày hỏi, "Sao thế?"
Hình như lúc này Lâm An mới nhận ra mình thất lễ, lo lắng nhìn về phía Đinh Hoa cười cười, ánh mắt dao động, "Em, em đột nhiên nhớ ra là ông chủ Tiền bảo sáng mai có hàng mới tới, em phải làm ghi chép!" Nói đoạn liếc vội sang phía Từ Tân, rồi lại nhìn mũi giày, "Anh chơi với Đinh Hoa và mọi người... Em về trước ạ."
Nói xong cũng không đợi mọi người ở đó phản ứng gì, im im bỏ đi một mạch ra khỏi vườn.
Đinh Hoa càng nghĩ càng thấy buồn bực, lại nhìn theo hướng cậu đi mất. Quay đầu, thấy Từ Tân cũng đang nhìn theo hướng đó, mới lại xàm xí, "Đậu má, có khi nó bị tiểu Trần dọa cho sợ thật không nhỉ?"
Trời càng lúc càng lạnh, gió thổi trên đường thi thoảng lại quất vào mặt, cũng không khác với trời mùa đông là bao. Đoạn đường này vốn không dài lắm, chỉ là không hiểu sao so với bình thường còn tối tăm, lạnh lẽo hơn. Từ Tân im lặng đi theo phía sau, nhìn cậu không nhanh không chậm, không xa không gần một mình đi phía trước. Bóng người nhỏ gầy liêu xiêu im lìm.
Khoảng mười phút thì hắn theo tới cửa lớn khu nhà trọ. Bước chậm lại, hắn đuổi theo tới khúc quanh cầu thang, cùng bước lên hành lang tối om. Chỉ vài giây sau đã thấy cậu đứng trước cửa phòng, chần chừ không nhúc nhích.
Từ cách đó không xa, Từ Tân tiến lại gần, nhưng cũng chỉ đứng yên như vậy. Qua một hồi lâu, nghe thấy từ phía câu gọi hai tiếng nho nhỏ, "Anh Từ."
Hắn tiến tới, thản nhiên ừm coi như đáp. Toàn thân cậu cứng đờ, cứ như chim sợ ná xoay phắt lại. Trong một khắc hoảng hốt đó, thời gian cứ như chậm lại, dừng lại. Ban đêm lặng im không tiếng động, không có ánh sáng xen vào, lại không giống trước kia hồ ngôn loạn ngữ quyết đánh đến cùng, cũng không phải lời lẽ lành lùng hay giận dữ như sấm sét nổi lên.
Từ Tân đã quen với bóng tối, bình phục lại sự xao động trong lòng, nhìn cậu rồi tiến tới hỏi, "Sao không vào?"
Lâm An cũng im lặng thật lâu mới hoàn hồn, "Quên, quên chìa rồi..."
Từ Tân lại "Ừ" một tiếng, lập tức lướt qua người cậu, mở cửa. Hắn cởi áo khoác ném lên giường, dường như đối với sự khẩn trương vô cớ của cậu xem như không thấy. Cặp chân dài hơi gập lại khi hắn ngồi xuống, hắn hất cằm về phía phòng tắm, trông vừa nhẹ nhõm vừa tự tại.
Lâm An bỏ khóa xuống, lúng túng đứng ở cửa, vừa nghi hoặc vừa thấp thỏm nhìn hắn.
Thấy thế, hắn lại nhíu mày, "Sao, có chuyện gì nữa?"
Cậu rũ mắt, lắc đầu.
Từ Tân châm thuốc, hút mấy hơi xong cũng thả lỏng, "Vậy nhanh lên, chớ lề mề."
Dừng một chút, lại nói, "Không phải nói có hàng đến à? Anh đi cùng mày."
Lâm An lại lúng ta lúng túng xoay người vào phòng trong.
Hắn vẫn ngồi bất động hồi lâu, mãi cho tới khi phía phòng tắm vang lên tiếng nước chảy mơ hồ, hắn mới dụi tắt thuốc, giơ tay vuốt mặt. Đêm chưa muộn hẳn, bên ngoài cửa sổ thi thoảng lại có vài tiếng ồn ào vang tới đây, xa xa gần gần không nghe rõ. Lâm An từ đầu đến cuối đều an tĩnh kì lạ, lúc Từ Tân từ phòng vệ sinh bước ra, cậu đã quay mặt vào tường ngủ rồi.
Đèn tắt, cả căn phòng chỉ còn lại âm thanh đơn điệu của chiếc đồng hồ trên tường. Từ Tân trầm mặc hồi lâu, cũng lên giường ngủ. Có điều một đêm này không bình tĩnh như hắn tưởng. Nằm xuống chưa được bao lâu, đột nhiên lại nghe thấy tiếng cửa bị đập thùm thụp, phía bên kia là Đinh Hoa, "Anh! Anh! Tiểu Trần bị đâm rồi!"
Từ Tân giật thót, thoắt cái từ trên giường nhảy xuống. Ngoài cửa là Đinh Hoa mồ hôi đầm địa, môi tái nhợt, bị dọa đến hồn vía lên mây.
Từ Tân không nói hai câu, bỏ cửa đi theo.
Hai người đi vội vã. Đinh Hoa đang cắm đầu cắm cổ im lặng đi phía trước đột nhiên dừng bước, quay lại nhìn hắn rất kì quái. Từ Tân cau mày hỏi, "Sao thế?"
Ai ngờ Đinh Hoa đột nhiên nhếch miệng cười, yết ớt hỏi, "Anh, sao lại không thấy tiểu Lâm đâu nhỉ? Nó đi đâu rồi?"
Lòng Từ Tân chợt lạnh toát, vội quay lại nhìn phía sau, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy. Phía sau, Đinh Hoa lại nhỏ giọng gọi, "Anh!"
Hắn quay lại, đột nhiên một gương mặt tái nhợt xanh xao sáp lại gần, đôi con ngươi trống rỗng mà bình tĩnh đang nhìn hắn, sau đó kẻ đó nói, "Từ Tân, con mẹ nó mày đừng hối hận."
Mã Dật Phù.
Từ Tân chỉ nhìn vào đôi mắt đó trong chớp mắt, một ngọn lửa giận chợt bùng lên. Thế nhưng hắn vừa giơ tay muốn bóp cổ đối phương, đã thấy hai hàng lệ rơi lã chã
"Anh Từ."
Động tác của hắn khựng lại. Cậu lặng lẽ nhìn hắn, hơi thở tản ra trong gió đêm lạnh thành một màn sương trắng mỏng manh. Nhiệt độ xa lạ lại quen thuộc chậm rãi kề sát.
"...Từ ca."
Trên mặt chợt nóng lên.
Cả người hắn run lên, trong phút chốc hắn như rớt vào hầm băng, hơi thở cũng đột nhiên trở nên nóng bỏng vô cùng. Lúc hắn mở bừng mắt, chỉ còn lại tiếng kim đồng hồ đơn điệu văng vẳng bên tai. Rõ ràng là cùng nhau tiến vào, lại chỉ có hắn từ trong mộng bước ra là nặng nề thở dốc.
Ga giường bên cạnh chợt động.
Lâm An ở trong chăn lật người, cuối cùng ngừng lại nhìn Từ Tân. Hắn nghiêng đầu, nhắm mắt lại nín thở một lúc, chầm chậm buông lỏng tay đang nắm chặt chăn ra, đoạn mới khàn khàn mơ màng hỏi người kia, "Chưa ngủ sao?