“Cô muốn khởi nghiệp tôi ủng hộ, nhưng bây giờ cô còn quá trẻ, không thể kiểm soát được nhiều tiền của như vậy, để lại năm triệu để dùng là được rồi”.
“Số tiền còn lại giao cho tôi để tôi giữ giúp, tôi làm như vậy là muốn tốt cho cô thôi!”
Hạ Huyền Trúc nhìn bọn họ bằng ánh mắt kỳ quái, cảm thấy đây là chuyện nực cười nhất trên đời.
“Ông nội, xin lỗi, có thể kiểm soát số tiền đó hay không là việc của cháu, việc này ông không cần phải lo lắng”.
“Còn nữa, cháu cũng biết ông vì muốn tốt cho cháu, năm năm nay không buồn
hỏi han cháu một câu, lúc trước đào hố, ép cháu vào con đường chết,
những việc tốt mà ông làm cho cháu cháu đều ghi nhớ không sót một cái
nào!”
“Cháu cảm ơn ông, rất cảm ơn ông, vì vậy, bây giờ
mời ông lập tức rời khỏi đây ngay, đừng để cháu ngứa mắt, ra ngoài thì
rẽ trái, cháu không tiễn!”
Hạ Huyền Trúc là một cô gái
cực kỳ tốt bụng, nhưng không phải là loại Thánh Mẫu không có não, nhà họ Hạ đã năm lần bảy lượt làm tổn thương cô.
Bộp!
Hạ Chí Tài lập tức xù lông lên, đập mạnh xuống bàn một cái, chỉ vào Hạ
Huyền Trúc chửi mắng: “Hạ Huyền Trúc, cô muốn làm phản đúng không?”
“Tôi cảnh cáo cô, hôm nay không phải tới đây để thương lượng với cô, mà là
ra lệnh, nếu như cô không chịu nôn tiền ra, hôm nay tôi sẽ thi hành gia
pháp với cô!”
Cùng lúc đó, những người còn lại của nhà họ Hạ cũng tiến lên một bước, hung hăng nhìn chằm chằm vào Hạ Huyền Trúc.
“Vậy ông thi hành thử một cái tôi xem xem?”
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên bước từ ngoài vào, phía sau còn có mấy người đàn ông cao to vạm vỡ.
“Lại là đồ ăn mày hôi hám nhà anh, cút ra đi, ở đây không có chuyện của anh!”
Hạ Tuyết Cầm nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang liền tức giận, cậy nhà họ Hạ đông
người, đang chuẩn bị bước lên trước ra oai, Diệp Vĩnh Khang giơ tay tát
một cái khiến cô ta ngã sõng soài ra đất.
“Đồ chết dẫm, ông tốt nhất đừng có nói chuyện kiểu đó với vợ tôi, nếu không tôi cắt ngón tay ông đấy!”
Diệp Vĩnh Khang trừng mắt nhìn Hạ Chí Tài.
Hạ Chí Tài bất giác rùng mình, nhanh chóng thu tay lại theo bản năng.
“Đây là chuyện riêng của nhà họ Hạ chúng tôi, không đến lượt người ngoài nhúng tay vào!”
Hạ Chí Tài định thần lại, gân cổ lên cãi.
“Mẹ nhà chúng mày!”
Diệp Vĩnh Khang không khách sáo chút nào: “Lại đến đây đòi tiền đúng không?
Nói cho các người biết, bỏ cái suy nghĩ ấy đi! Tiện đây cũng giới thiệu
cho các người vài người bạn!”
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang
chỉ vào Hạ Chí Tài, nói với mấy người đàn ông vạm vỡ ở bên cạnh: “Các
anh em, ông ta là người phụ trách của tập đoàn Hạ Thị, nợ của các anh
hãy đòi ông ta đi”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT