Diệp Vĩnh Khang ranh mãnh: "Tới một nơi đặc biệt vui vẻ và thú vị".

"Có thật không!"

Sử Nam Bắc nghe vậy liền trở nên hưng phấn: "Đại ca, anh kỹ tính quá, tôi nói này, các câu lạc bộ đêm làm gì có ở ngoại ô, có phải là loại câu lạc bộ tư nhân đặc biệt không?"

Diệp Vĩnh Khang gật đầu: "Đúng, rất đặc biệt, đảm bảo cậu có thể hưởng thụ cảm giác của vua chúa".

Trong khi nói chuyện, xe đã chạy tới một khu đất hoang rất xa ở ngoại ô phía đông, nhìn thoáng qua ngoại trừ cỏ dại, thì chính là đá, cũng không có chút nào đặc biệt.

Nhưng điều kỳ lạ là có một chiếc Maybach màu đỏ đang đậu cách đó không xa.

Nhìn thấy xe của Diệp Vĩnh Khang đến gần, cửa Maybach màu đỏ mở ra, một phụ nữ có đôi lông mày tinh anh, mặc váy công sở chỉnh tề bước ra khỏi xe.

"Đây không phải là Lăng Vi sao?"

Sử Nam Bắc vừa nhìn đã nhận ra người phụ nữ này là Lăng Vi, giám đốc điều hành của ngân hàng Kim Kỳ.

Hắn quen biết Lăng Vi sớm hơn Diệp Vĩnh Khang rất nhiều, Sử Nam Bắc đã không tiếp tục liên lạc với Lăng Vi nữa sau khi biết Diệp Vĩnh Khang về nước và tiếp quản ngân hàng Kim Kỳ.

"Đại ca, không phải anh nói muốn đi vui vẻ sao".

Sử Nam Bắc tỏ vẻ khó hiểu, nơi này trông chẳng có gì vui cả.

Nói xong, hắn nhìn qua kính cửa sổ ô tô, đột nhiên nhìn vào Lăng Vi đang đứng cách đó không xa, kinh ngạc nói: "Đại ca, ý của anh là...... Không phải nói là chơi Lăng Vi đấy chứ!"

"Đại ca, mặc dù Lăng Vi quả đúng là một cô gái cực phẩm đó, nhưng cô ấy chắc chắn không phải là loại con gái dễ dãi. Chúng ta không thể đói mà ăn bừa được!"

Sử Nam Bắc bình thường rất thích vui vẻ với phụ nữ, chỉ cần gặp một cô gái khá hấp dẫn là hắn sẽ quấn lấy người ta ngay.



Nhưng hắn không phải loại làm bừa, cũng không phải loại súc sinh chỉ dùng thân dưới suy nghĩ, trong lòng vẫn có ranh giới cuối cùng.

Diệp Vĩnh Khang không thèm nói nhảm với tên này, kéo cửa xe bước xuống.

"Anh Diệp".

Lăng Vi lễ phép chào hỏi.

"Lăng Vi, đã lâu không gặp".

Sử Nam Bắc cũng bước xuống cười chào Lăng Vi.

"Chào anh Sử".

Lăng Vi cũng rất cung kính với Sử Nam Bắc.

Sử Nam Bắc đang định tiếp tục nói chuyện, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên chỉ vào Sử Nam Bắc, nói với Lăng Vi: "Vừa rồi hắn nói cô là cực phẩm, còn nói muốn chơi cô".

Sử Nam Bắc nghe vậy, sắc mặt lập tức biến sắc: "Đậu má, tôi nói vậy khi nào, đại ca, anh không thể đùa thế được …"

"Vậy lúc nãy cậu có nói Lăng Vi là cực phẩm không?"

Diệp Vĩnh Khang cắt ngang.

"Đúng là tôi đã nói thế, nhưng …"

"Nhìn xem, chính mồm hắn đã thừa nhận rồi".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play