Hai tuần sau.

Bệnh viện nhân dân số hai Giang Bắc.

"Hahaha, cuối cùng tôi cũng có thể xuất viện rồi, mấy ngày nay bí chết mất!"

Sử Nam Bắc mặc một bộ áo sọc xanh trắng của bệnh nhân, đang nhảy múa vui sướng trên giường bệnh.

Hắn là kẻ không chịu nổi nhàn rỗi, nằm trên giường bệnh hai tuần cũng có chút khó khăn.

"Đại ca, lát nữa không cần mời tôi đi ăn cơm đâu, chỉ cần đưa tôi đến thẳng sân bay là được, tôi đã đặt vé đi Hải Á rồi".

"Sao lại đi Hải Á nữa làm gì?"

Diệp Vĩnh Khang khó hiểu hỏi.

Sử Nam Bắc thay quần áo và nói: "Tất nhiên là đi nghỉ phép rồi. Hai tuần qua bí chết tôi rồi. Tôi phải thư giãn trong mười hoặc tám năm để bù đắp cho tổn thương tinh thần mà tôi đã phải chịu trong hai tuần qua".

"Nghỉ phép con khỉ, có tin tôi bảo Chuột đất bắn thêm mũi tên nữa không hả!"

Diệp Vĩnh Khang tức giận đến mức trực tiếp cầm lấy một quả quýt ném lên đầu tên này.

Phải nói rằng Sử Nam Bắc có thể lực rất tốt, mũi tên của Chuột đất không hề bình thường, mỗi mũi tên đều có độc tính cao, trên mũi tên có rất nhiều ngạnh gai dày đặc.

Chỉ cần bị trúng mũi tên của Chuột đất, ngay cả khi không bị thương, tỷ lệ sống sót cũng gần như bằng 0.

Khi Sử Nam Bắc được đưa đến bệnh viện nước Hùng vào thời điểm đó, các bác sĩ ở đó đã bảo người nhà chuẩn bị sẵn hậu sự rồi.



Nhưng dù sao hắn cũng là Thiên Vương của Điện Long Thần, thể lực hơn nhiều so với người bình thường, hắn đã sống sót một cách thần kỳ, sau đó trở về nước, được chuyển đến bệnh viện Giang Bắc.

"Đại ca, anh đừng vậy chứ, tôi mới bị thương đó".

Sử Nam Bắc nhìn Diệp Vĩnh Khang bằng ánh mắt đáng thương.

"Đệch, cậu không phải dùng chiêu đó với ông đây!"

Diệp Vĩnh Khang tức giận mắng: "Chuyện công chúa Ám Dạ Các tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu. Lần này thả hổ về rừng. Nếu sau này cô ta thật sự gây sóng gió, xem tôi xử cậu như nào!"

Sử Nam Bắc cười khúc khích: "Đừng lo, Tiểu Mị nhà tôi không phải loại người như vậy đâu".

"Đậu má, người ta chả thèm nghía cậu lấy một cái, từ lúc nào trở thành ‘nhà tôi’ vậy?"

Diệp Vĩnh Khang cáu bẩn, cho tới bây giờ anh vẫn canh cánh trong lòng việc thả công chúa của Ám Dạ Các đi.

Trên chiến trường, thứ không nên có nhất chính là nhân từ, bất cứ lúc nào lòng trắc ẩn cũng là sự coi thường tính mạng của chính mình.

Ban đầu cũng do thương cho cái dáng vẻ kia của Sử Nam Bắc, cho nên Diệp Vĩnh Khang mới không đành lòng thỏa hiệp, nếu là người khác sẽ không dễ thế đâu.

"Tiểu Mị là người dè dặt, bề ngoài thì lạnh lùng, nhưng trong lòng thì là yêu tôi đó, he he".

Sử Nam Bắc cười vô liêm sỉ nói.

Nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang đã bắt đầu siết chặt nắm đấm của mình, Sử Nam Bắc vội vàng giơ tay lên cười: "Đại ca, bình tĩnh đi, tôi không đi nghỉ phép nữa được chưa, nhưng anh ít nhất cũng phải đãi tôi một bữa ăn thịnh soạn trước đã. Tôi muốn ăn lợn sữa quay!"

"Mẹ nhà cậu, ăn cái beep!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play