Tuy nhiên, Thạch Hữu Sâm lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen kịt mà cười:
"Tôn chủ, tôi không hoàn thành nhiệm vụ, xin ngài hãy thu hồi linh hồn
của tôi đi!"
Nói xong, hắn cắn mạnh, sau đó đầu liền gục xuống, khóe miệng chảy ra một vệt máu đen.
"Đệch, con chó này ngậm thuốc độc!"
Sử Nam Bắc vô cùng kinh hãi, ngàn tính vạn tính cũng không ngờ Thạch Hữu Sâm còn có chiêu như vậy.
Bằng cách này, manh mối bí ẩn về Tôn chủ sẽ lại bị đứt đoạn.
"Để ông ta chết như vậy quá dễ dàng cho ông ta quá rồi".
Lúc này, một giọng nói thanh tao của một người phụ nữ đột nhiên vang lên sau lưng Sử Nam Bắc.
Cùng với giọng nói này, một bóng dáng cao lớn và xinh đẹp chậm rãi bước ra khỏi bóng tối.
Người phụ nữ mặc đồ đen bó sát, dáng người cao gầy, ánh mắt u ám, cơ thể cô
ấy toát ra một thứ khí chất vô cùng bí ẩn và huyền bí.
"Ai!"
Chuột đất giơ cung lên, cảnh giác hét lên.
"Đừng căng thẳng, đều là người một nhà cả".
Sử Nam Bắc mỉm cười nắm tay người phụ nữ, cười với đám người Diệp Vĩnh
Khang: "Đây là Nhan Mị, công chúa trong truyền thuyết của Ám Dạ Các, giờ là bạn gái tôi".
"Hình như tôi chưa từng nói thế!"
Công chúa Ám Dạ Các cau mày rút lại bàn tay trắng nõn.
Sử Nam Bắc cười khúc khích: "Sớm muộn gì cũng sẽ là thế mà".
Nói xong, hắn cười với Diệp Vĩnh Khang: "Đại ca, phải cảm ơn Tiểu Mị về
chuyện này. Thạch Hữu Sâm nổi loạn và giết bố của Tiểu Mị".
"Để trả thù, Tiểu Mị chỉ có thể ẩn thân nhẫn nhịn, giả vờ phục tùng Thạch Hữu Sâm".
"Nhưng chỉ dựa vào một mình cô ấy thôi thì chưa đủ. Tình cờ gặp tôi ở Hải Á.
Tôi chắc chắn không thể bỏ lỡ cơ hội, vì vậy tôi đã tham gia Ám Dạ Các
dưới sự giới thiệu của Tiểu Mị".
"Ban đầu là định hạ bệ Thạch Hữu Sâm nhưng sau đó phát hiện ra rằng Thạch
Hữu Sâm chỉ là một con rối, ở sau lưng thao túng ông ta là một kẻ hoàn
toàn khác".
"Người này là Tôn chủ mà Thạch Hữu Sâm đã nói. Chỉ tiếc là dù có tính toán thế nào đi nữa thì tôi vẫn chưa tìm ra được Tôn chủ bí ẩn là ai".
Sau khi Sử Nam Bắc nói xong, Thiên Ảnh bối rối hỏi: "Nếu đã đến Ám Dạ Các sao anh một mực không liên lạc với chúng tôi?"
Nói đến đây, Sử Nam Bắc cũng thở dài, tháo một chiếc vòng kim loại trên cổ
tay ra, nói: "Lão già Thạch Hữu Sâm kia quá ghê gớm. Để tránh việc tôi
giả vờ đầu hàng, đã cài một thứ như vậy vào tay tôi".
"Lời nói và việc làm của tôi, mọi cử động, thậm chí cả sóng vô tuyến phát ra từ tôi, đều nằm dưới sự giám sát của thứ này".
"Chính vì vậy mà tôi không liên lạc được với mọi người. Sau khi đến nước Hùng, tôi mới dùng phương pháp quẹt cháy thẻ để gây chú ý. May mà đại ca nhìn thấu. Nếu không, khi Lam Huyết kia được đưa vào sử dụng, hậu quả sẽ rất phiền toái".
Diệp Vĩnh Khang nhẹ gật đầu, anh cũng từ việc phát hiện ra Sử Nam Bắc
đang quẹt cháy thẻ tín dụng tại nước Hùng mới xác định sự thật rằng Sử
Nam Bắc đang làm nội ứng trong Ám Dạ Các.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT