Diệp Vĩnh Khang nắm lấy tay Hạ Huyền Trúc, không biết nên dùng ngôn ngữ gì để diễn tả tâm trạng của mình lúc này nữa.
Mấy ngày nay khi Hạ Huyền Trúc hôn mê, Diệp Vĩnh Khang hầu như không chợp
mắt lần nào, thần kinh luôn trong trạng thái căng như dây đàn. Không ai
ngoại trừ bản thân anh có thể hiểu được mấy ngay nay anh đã phải chịu
đựng bao nhiêu đau khổ và áp lực.
Hạ Huyền Trúc ngây ra, sau khi nhìn quanh một hồi mới chợt nhận ra chuyện trước đây mình bị phát độc.
“Vĩnh Khang, đây là đâu, không phải là…”
Hạ Huyền Trúc nắm chặt tay Diệp Vĩnh Khang, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Tần Minh ở bên cạnh bật cười, đưa tay lau những giọt mồ hôi trên trán, nói: “Đây không phải âm tào địa phủ đâu, là tầng hầm dưới nhà tôi, cô Hạ,
chúc mừng cô, cô được cứu rồi”.
“Hả? Thật sao?”
Hạ Huyền Trúc tự nhéo mạnh vào cánh tay mình: “Tôi thật sự không sao rồi, tốt quá, cám ơn bác sĩ Tần!”
Tần Minh lắc đầu, cười nói: “Người cô nên cám ơn là anh Diệp, anh ấy thật sự là một người phi thường đấy”.
Những lời nhận xét này không hề có chút tâng bốc Diệp Vĩnh Khang mà hoàn toàn xuất phát từ sự khâm phục tận sâu trong đáy lòng của Tần Minh.
Lúc trước khi Diệp Vĩnh Khang tới Đông Hải, Tần Minh hoàn toàn không ôm
chút hi vọng nào, cho rằng đây là một chuyện không thể hoàn thành được.
Tuy nhiên qua vài ngày, Diệp Vĩnh Khang đã thật sự lấy được Tử Kim Lan quay trở về.
Mặc dù Tần Minh không rõ mấy ngày qua Diệp Vĩnh Khang đã trải qua những gì ở Đông Hải, nhưng có thể chắc chắn rằng lấy được Tử Kim Lan này là chuyện không hề dễ dàng gì.
“Bác sĩ Tần, lần này thật sự cám ơn anh rất nhiều, tôi cũng không biết nên diễn đạt như thế nào”.
Diệp Vĩnh Khang lấy một chiếc thẻ ngân hàng từ trong người ra, chân thành
nhìn Tần Minh, nói: “Chiếc thẻ này anh cầm đi, bên trong…”
“Anh Diệp, trước tiên anh hãy nghe tôi nói xong đã”.
Tần Minh mỉm cười giơ tay ngắt lời: “Thứ nhất, tôi là bác sĩ, nhiệm vụ của tôi là chữa bệnh và cứu người”.
“Thứ hai, mặc dù tôi không phải tỷ phú gì, nhưng tôi trước nay chưa hề thiếu tiền”.
“Thứ ba…”
Tần Minh dừng lại một chút, nhìn Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Nếu như anh Diệp thật sự muốn cám ơn tôi thì tôi cần một thứ khác”.
Diệp Vĩnh Khang vội vàng nói: “Bác sĩ Tần, xin anh cứ nói, chỉ cần tôi có
thể làm được, tôi nhất định sẽ dốc hết sức, nếu như tôi không làm được,
tôi cũng phải nghĩ ra cách để làm được!”
Tần Minh bật cười: “Không rắc rối đến vậy đâu, thứ tôi muốn thật ra rất đơn giản, chỉ là một ân tình của anh mà thôi, không biết anh Diệp có tiện
không”.
Diệp Vĩnh Khang sửng sốt, đột nhiên bật cười: “Bác sĩ Tần, anh thật sự là
một người thông minh, được, bắt đầu từ bây giờ tôi nợ anh một ân tình”.
“Vậy bao giờ muốn tôi trả lại ân tình này cứ thoải mái nói, tôi vẫn là câu
nói đó, chỉ cần tôi làm được, tôi nhất định sẽ dốc hết sức”.
“Nếu như tôi không làm được, tôi cũng phải liều cái mạng này để nghĩ ra cách làm được!”
Tần Minh gật đầu, cười nói: “Có câu này của anh Diệp còn tốt hơn cái thẻ ngân hàng kia nhiều, được rồi, vậy hôm nay như vậy đã”.
“Độc tố trong người cô Hạ đã được loại bỏ hoàn toàn, tế bào thần kinh tổn
thương cũng đã được khôi phục. Mấy ngày nay chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn,
chủ yếu là bổ sung dinh dưỡng, nếu như có chuyện gì gấp thì cứ gọi cho
tôi”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT