Theo quan điểm của cô ấy, tất cả những gì Diệp Vĩnh Khang làm ngày hôm nay đều là do muốn giúp đỡ cô ấy.
"Không sao, tôi cũng đang muốn xem con trăn mào gà này trông như thế nào".
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy khó chịu.
Bởi vì anh biết rằng cho dù lần này có thành công săn được con trăn mào gà, anh cũng sẽ không thể để Sở Phi Yến lấy được Tử Kim Lan.
Vì đây là cách duy nhất để cứu Hạ Huyền Trúc, nên Diệp Vĩnh Khang không có lựa chọn thứ hai.
"Mà này, bác Hải đó là rốt cuộc là ai vậy?"
Diệp Vĩnh Khang vừa lái xe vừa tò mò hỏi.
Mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng nhìn thoáng qua Diệp Vĩnh Khang cũng
có thể nhận ra bác Hải không hề đơn giản như một nông dân trong thôn.
Tuy là người rất dễ gần, nhưng trong cử chỉ, lời nói của cụ ấy đều có khí
chất tự nhiên, cao ngạo mà phải qua thời gian hun đúc lâu dài mới có
được.
Cho nên Diệp Vĩnh Khang dám chắc chắn rằng bác Hải này nhất định phải có thân phận khác thường.
Sở Phi Yến nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôi chỉ biết bác Hải mới chuyển đến đây hơn mười năm trước. Bác ấy là một người rất tốt bụng. Những người từng tiếp xúc với bác ấy đều rất yêu quý bác ấy".
"Về phần trước đây bác ấy làm gì, nguồn gốc của bác ấy ra sao, không ai biết".
"Ông nội chỉ tình cờ biết được trong tay bác Hải có một cây Tử Kim Lan,
nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa có ai tận mắt nhìn thấy".
Diệp Vĩnh Khang nghe xong nhẹ nhàng gật đầu, cũng không định tiếp tục truy hỏi tường tận nữa.
Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, giống như bản thân Diệp Vĩnh Khang, không phải cũng đang che giấu rất nhiều chuyện sao?
Hơn nữa, những thứ đó lúc này cũng không khiến anh hứng thú lắm, ưu tiên
hàng đầu là làm sao lấy được mật của con trăn mào gà một cách suôn sẻ
kia.
Núi Đông Lâm có mật độ cây cối dày đặc, phong cảnh đẹp, thuộc khu vực tự
nhiên được bảo vệ trọng điểm của thành phố Đông Hải, không một cá nhân
hay nhóm người nào được phép thực hiện các hoạt động khai phá hay thương mại khác ở đây.
Tuy nhiên, cảnh đẹp và khu rừng nguyên sinh lâu đời vẫn thu hút rất nhiều lữ khách đến khám phá.
Vì vậy, có một con đường đất đổ nát dẫn vào núi, con xe rung lắc dữ dội
khi đi trên con đường này, nếu không phải chiếc POLO này đã được sửa
sang lại thì cho dù là Land Rover cũng chưa chắc đã đi được trên con
đường này.
Sau khi điều khiển xe đến nơi không có đường, Diệp Vĩnh Khang đậu xe, cùng
Sở Phi Yến đi bộ dọc theo một con đường ngoằn ngoèo về phía tảng đá lớn ở lưng chừng núi.
Lúc này, màn đêm đã buông xuống, trời cũng dần tối.
Đi đường vào ban đêm không phải là một việc dễ dàng.
May mắn thay, trời hôm nay rất sáng, vầng trăng sáng như đĩa ngọc treo trên bầu trời có thể soi rõ con đường phía trước.
Con đường quanh co và gồ ghề, Diệp Vĩnh Khang lúc đầu lo lắng Sở Phi Yến sẽ không chịu được, nhưng ngay sau đó anh đã từ bỏ ý nghĩ này.
Dáng người Sở Phi Yến thuộc loại hơi mảnh khảnh, nhưng khi lên núi, mặt
không đỏ, cũng không thở gấp, bước đi nhẹ nhàng, hoàn toàn không cần
người khác giúp đỡ.
"Thể lực cô tốt đấy chứ".
Diệp Vĩnh Khang cười trêu chọc Sở Phi Yến đang đi về phía trước.
"Tất nhiên, tôi từng là sinh viên thể thao và là thành viên của Đội leo núi
Đại học Quốc gia đấy. Năm ngoái tôi đã cùng đồng đội leo lên đỉnh
Everest. Con đường mòn trên núi này đã là gì".
Sở Phi Yến rất tự hào nói.
Sột soạt--
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng động từ bụi rậm gần đó.
"Mau dừng lại!"
Diệp Vĩnh Khang xông lên che Sở Phi Yến phía sau, nhìn chằm chằm bụi rậm bên cạnh, nghiêm mặt nói: "Ai, đi ra!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT