Hai dòng lệ chảy xuôi trên gò má Sở Phi Yến, khuôn mặt cô ấy tràn đầy vẻ khẩn cầu nhìn bác Hải.
Bác Hải chỉ khẽ khàng lắc đầu: “Về nhà đi, cô gái, ông nội cô có đứa cháu hiếu thảo như cô là đủ rồi”.
“Bác Hải, cháu có chuyện muốn hỏi”.
Lúc này, người nãy giờ vẫn luôn im lặng là Diệp Vĩnh Khang lại đột nhiên
lên tiếng: “Cháu muốn biết, tiền bối có Tử Kim Lan thật hay không?”
Bác Hải nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang mấy giây, đôi mắt hơi híp lại, gật
đầu: “Có, hơn nữa, bây giờ Tử Kim Lan đang ở ngay trong gian nhà này”.
Diệp Vĩnh Khang nghe nói thế, đáy mắt chợt thoáng qua ý định xấu xa!
Mặc dù làm vậy rất hèn hạ, nhưng vì Hạ Huyền Trúc, anh không thể nghĩ được nhiều như thế!
Trộm cũng được, cướp cũng được, cho dù cả thế giới này trở thành kẻ địch của anh, chỉ cần vợ được cứu, chuyện gì Diệp Vĩnh Khang cũng có thể làm!
Nhưng có vẻ như bác Hải đã sớm đoán được ý đồ của Diệp Vĩnh Khang, cụ ấy cười nói: “Tôi dám chắc chắn, Tử Kim Lan mà cô cậu muốn tìm đang ở ngay bên
trong gian nhà này”.
“Cô cậu cứ tùy ý tìm kiếm, nếu tìm được thì tùy cô cậu mang đi”.
Nghe thấy vậy, Sở Phi Yến lập tức bắt đầu soi mói kỹ từng góc trong sân.
Còn Diệp Vĩnh Khang lại không động đậy, chỉ nhìn chằm chằm đôi mắt bác Hải
mấy giây, khẽ thở dài nói: “Bác Hải, có thể chỉ cho vãn bối một con
đường không?”
Diệp Vĩnh Khang chắc chắn bác Hải không nói dối, chắc chắn Tử Kim Lan đang ở đây.
Nhưng lúc này anh mới nhớ ra, anh không biết dáng vẻ Tử Kim Lan ra sao, cho
dù nó có ở ngay trước mắt thì anh cũng tìm không ra.
Cho nên dù anh lật tung cả ngôi nhà này lên thì cũng không làm nên cơm cháo gì.
Hơn nữa, từ ánh mắt của bác Hải, Diệp Vĩnh Khang có thể nhìn ra, ông lão
này tuyệt nhiên không phải kẻ dễ dàng khuất phục, nếu chính miệng cụ ấy
không nói thì không ai có thể tìm được Tử Kim Lan.
Bác Hải cũng không nổi giận vì sự vô lễ của Diệp Vĩnh Khang vừa nãy, cụ ấy
nhẹ nhàng hớp một ngụm trà, dường như đang do dự điều gì đó.
Một hồi lâu sau, cụ ấy mới chậm rãi nói: “Không biết điều này có xem như
duyên phận không, nếu cô cậu đến đây vào lúc khác thì e là sẽ hết
cách”.
Diệp Vĩnh Khang nghe vậy, trong lòng vui mừng: “Bác Hải, ý bác là chuyện này có cách giải quyết sao?”
“Cậu đừng vội mừng, nghe tôi nói hết đã”.
Bác Hải lại hớp một ngụm trà, ánh mắt thoáng qua vẻ nghiêm trọng và bất đắc dĩ: “Cách nơi này khoảng năm mươi cây số có một ngọn núi tên là núi
Đông Lâm”.
“Có tin đồn là trên núi có một con trăn mào gà, con trăn mào gà này từ bé đã ăn một loại kiến độc sống dưới lòng đất”.
“Trăm năm sau, con trăn mào gà này trở nên vô cùng độc, túi mật của nó được xưng là vua của các loài chất độc”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT