Trong mắt Sở Phi Yến hiện lên vẻ thất vọng, cô ấy cắn răng nói: “Vậy thì tôi
sẽ để lại thông tin liên lạc, đợi bác Hải về, phiền ông nói ông ấy liên
lạc với tôi được không?”
Ông lão xua tay nói: “Không cần để lại thông tin liên lạc đâu, tôi cũng
không biết khi nào ông ấy mới về, nói không chừng sẽ không bao giờ trở
về nữa, cô đi đi”.
Sở Phi Yến buồn rầu ngân ngấn nước mắt, đây là cách duy nhất để chữa khỏi
bệnh cho ông nội của cô ấy, nếu bác Hải thật sự không về hoặc vài năm
nữa mới về thì ông nội cô ấy sẽ không thể cứu được nữa.
Nhưng đối phương đã lên tiếng tiễn khách, Sở Phi Yến đành nói lời cảm ơn rồi
ôm chiếc bình thủy tinh thất vọng chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên tiến lên, nói với ông lão: “Bác Hải, cô gái này muốn đổi Tử Kim Lan để cứu ông nội cô ấy, mong bác Hải giúp
đỡ”.
Sở Phi Yến nghe vậy vội vàng nói: “Anh Diệp, ông ấy không phải bác Hải...”
Thực ra Sở Phi Yến cũng chưa từng gặp bác Hải, nhưng cô ấy nghĩ một cao nhân như bác Hải sao có thể ăn mặc đơn giản, lại còn tự tay làm những việc
tầm thường này được.
Nhưng cô ấy còn chưa nói hết câu, ông lão đột nhiên quay đầu cười nói với
Diệp Vĩnh Khang: “Chàng trai trẻ, sao cậu lại nghĩ rằng tôi chính là bác Hải?”
Diệp Vĩnh Khang thành thật nói: “Nhỏ ẩn nơi hoang dã, lớn ẩn chốn thành đô,
không phải cao nhân nào cũng đều là ông già râu trắng phong thái như
tiên”.
“Mặc dù tiền bối ăn mặc giản dị, nhưng nói chuyện lại rất có khí chất, khí
chất này người bình thường không thể nào có được, cho nên vãn bối có thể đoán được tiền bối là bác Hải”.
Ông lão nghe xong bỗng bật cười, nhìn Diệp Vĩnh khang đầy tán thưởng: “Tốt
lắm, không ngờ cậu còn trẻ mà đã có mắt nhìn như vậy”.
“Thực ra lúc cậu vừa bước nào, tôi cũng có thể nhìn ra cậu không phải là
người tầm thường, nếu không chê thì có thể ngồi xuống uống cùng tôi chén trà”.
Diệp Vĩnh Khang lễ phép nói: “Cảm ơn tiền bối, vậy thì vãn bối cung kính không bằng tuân mệnh”.
Sở Phi Yến đứng bên cạnh vô cùng kinh ngạc, không giờ ông già ăn mặc như
nông dân này hóa ra lại là bác Hải trong truyền thuyết.
Đây hoàn toàn khác với hình ảnh bác Hải trong tưởng tượng của cô ấy.
“Ông là bác Hải thật sao? Nhưng... nhưng...”
Sở Phi Yến cảm thấy hơi khó tin: “Nhưng tại sao cháu lại không thấy loại khí chất mà hai người vừa nói tới?”
Diệp Vĩnh Khang và bác Hải nhìn nhau bật cười, nhưng không ai giải thích với Sở Phi Yến.
Không phải bọn họ không muốn nói cho cô ấy biết, mà là thứ này không thể diễn tả bằng lời.
Cảm giác này rất huyền diệu, nếu muốn nhìn ra khí chất tinh tế từ người kia thì nhất định phải có linh khí tương tự, hoặc ít nhất cũng không kém
quá xa, nếu không sẽ khó mà cảm nhận được sự khác biệt.