"Ông... ông là ai!"

Đào Vân Thiên rùng mình, nhìn ông già gầy gò, giọng nói lanh lảnh với bím tóc dài trước mặt, trong mắt ông ta đầy kinh hãi và nghi ngờ.

Đây không phải là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy Ngụy công công, ngay từ vài năm trước, ông ta đã biết có một người như vậy sống trong biệt thự của Đào Thiên Hổ.

Ông già này rất giỏi về mấy món kiểu ưng săn chó đuổi, trùng ngải bọ ngâm, không gì là không biết, Đào Thiên Hổ ngày ngày đem theo lão đi ăn chơi hưởng lạc.

Vì vậy trong mắt Đào Vân Thiên, ông già này chỉ là bạn chơi của Đào Thiên Hổ mà thôi.

Nhưng không ngờ tất cả chỉ là che mắt, lão già này hóa ra lại là một cao nhân giấu nghề!

"Cái này ông không cần biết!"

Đào Thiên Hổ tiếp lời, lạnh lùng nhìn Đào Vân Thiên: "Ông chỉ cần biết nhà họ Đào sẽ càng trở nên hưng thịnh hơn dưới sự lãnh đạo của tôi. Chị cả và em trai đang đợi ông đấy, ông đi xuống đấy đoàn tụ với chúng đi".

Nói rồi, Đào Thiên Hổ vác chùy từng bước từ từ đến gần Đào Vân Thiên.

"Người đâu, người đâu, ngăn cản tên phản loạn này cho tao!"

Đào Vân Thiên sợ đến mức lùi lại hết lần này đến lần khác, nhưng ông ta đột nhiên phát hiện ra rằng từ đầu đến cuối, người ở trên những chiếc xe phía sau chẳng có kẻ nào xuống cả!

"Chúng mày có bị điếc không, tao yêu cầu chúng mày mau ngăn tên phản nghịch này lại!"



Đào Vân Thiên lao đến chiếc xe gần nhất và đập mạnh vào cửa kính, nhưng người ngồi trong xe quay đầu sang một bên, như thể không nhìn thấy gì cả.

"Đào Vân Thiên, đừng u mê mãi như thế".

Đào Thiên Hổ khẽ lắc đầu thở dài: "Ông còn chưa thấy sao? Mọi người đã bất mãn với ông từ lâu rồi. Ai nấy đều mong ông chết sớm đấy".

"Đừng trách tôi, nếu như nhà họ Đào còn có một gia chủ như ông thì ngày sụp đổ sẽ chẳng còn xa nữa đâu".

Trong khi nói, Đào Thiên Hổ đã đi tới phía trước mặt ông ta và từ từ nâng cây chùy khổng lồ lên.

"Đừng...... Con trai, con nói cái gì cũng đúng cả, vị trí gia chủ nên thuộc về con, giờ bố sẽ truyền vị trí này lại cho con, tất cả mọi thứ đều cho con…"

Bang!

Cây chùy gai to lớn hung hăng vung xuống.

Tất cả nỗi sợ hãi và sự không cam tâm của Đào Vân Thiên, cũng như câu nói đang thốt ra được nửa chừng của ông ta, đã bị quét sạch theo cái đầu nứt toác ra của ông ta.

"Nếu ông nói câu này sớm hơn thì đã không có ngày hôm nay rồi”.

Đào Thiên Hổ khẽ thở dài.

Với cái chết của Đào Vân Thiên, đoàn xe dài đằng sau đột nhiên đồng loạt mở cửa xe, hàng nghìn người đổ ra khỏi xe như những hạt đậu, đứng dày đặc một khoảng không rộng lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play