Nhưng vì sao cô phải làm như vậy?

Công việc sự nghiệp như mặt trời ban trưa, con cái ngoan ngoãn lanh lợi, anh cũng yêu thương cô ấy vô cùng, bất kể phương diện nào đều không thể khiến Hạ Huyền Trúc hành động như vậy!

“Tôi nhớ ra rồi!”

Lúc này, Thiên Diệp Nhi đột nhiên nói: “Chiều hôm qua, sếp Hạ đột nhiên thấy choáng đầu, đến cả đi đường cũng không vững, nên tôi bắt buộc chị ấy phải đến bệnh viện kiểm tra”.

“Sau khi kiểm tra xong, tôi mới hỏi chị ấy sao rồi, sếp Hạ lại bảo là không có gì đáng ngại, chẳng qua do khoảng thời gian này quá mệt nhọc, đợi lúc hết bận nghỉ ngơi mấy ngày cho khỏe là được”.

“Lúc đó tôi thấy không có gì, nhưng giờ suy nghĩ lại, tôi chưa hề xem báo cáo kiểm tra, nói không chừng ở đây lại có tình tiết ẩn gì!”

“Bệnh viện nào?”

“Bệnh viện thành phố số hai, phòng khám 207”.

Sau khi Diệp Vĩnh Khang nghe xong thì không nói lời nào, lập tức lao vào xe ô tô, lái nhanh như điện chạy đến bệnh viện thành phố số hai.

Đến cửa phòng khám 207, Diệp Vĩnh Khang định đi vào thì một y tá bên cạnh đột nhiên chặn lại: “Xin lỗi anh, anh phải lấy số trước, sau đó xếp hàng theo số thứ tự ạ…”

“Tránh ra!”

Diệp Vĩnh Khang đẩy y tá ra, đi thẳng vào phòng khám, hét lên với một bác sĩ mặc blouse trắng: “Có phải hôm qua có một bệnh nhân tên Hạ Huyền Trúc đến đây khám không? Kết quả sức khỏe cô ấy thế nào?”



Một người đàn ông trung niên đang khám bệnh bên cạnh, bất mãn nói: “Sao cậu không có chút lịch sự nào vậy, ai tới trước khám trước chứ, mau cút khỏi đây ngay cho tôi…”

“Không muốn chết thì im miệng!”

Diệp Vĩnh Khang giận dữ quát lên, hai mắt tràn đầy sát khí ngút trời, người đàn ông trung niên kia sợ đến mức mềm nhũn cả người, tuột từ trên ghế xuống mặt đất.

Vị bác sĩ mặc blouse trắng lại rất bình tĩnh, nói với người đàn ông trung niên rằng: “Xin lỗi ông, phiền ông thông cảm trì hoãn thêm một lúc”.

Người đàn ông trung niên đâu dám nói nửa chữ không, sợ đến mức lăn một vòng rồi chạy khỏi phòng khám.

“Anh là anh Diệp Vĩnh Khang nhỉ?”

Bác sĩ cười nói với Diệp Vĩnh Khang.

Diệp Vĩnh Khang sửng sốt: “Sao anh biết tên tôi?”

Bác sĩ lấy một tập hồ sơ trong ngăn kéo ra, nói: “Hôm qua thật sự có một cô gái họ Hạ đến khám bệnh, cô ấy nói sẽ có một người tên Diệp Vĩnh Khang trước sau gì cũng tìm đến hỏi, lúc đó thì giao vật này cho anh”.

Diệp Vĩnh Khang vội vàng mở hồ sơ ra, bên trong là một quyển sổ khám bệnh và một lá thư.

Vội vàng mở sổ khám bệnh ra, vừa liếc nhìn thì sắc mặt Diệp Vĩnh Khang đã tái mét!

Độc tố thần kinh chưa xác định đã xâm nhập vào tế bào, tạo thành thương tổn không thể chữa trị!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play