Thật ra với thân phận của mình, Diệp Vĩnh Khang có thể ra lệnh cho Khấu
Thiên Dũng, hơn nữa không cần phải giải thích gì nhiều.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang lại muốn giải quyết chuyện này với thân phận là người
tố cáo để tránh cho lão cáo già Trịnh Thiên Khải tìm cớ bắt chẹt anh.
Từ sau khi anh mang danh hiệu hầu quân tướng, lão cáo già đó để mắt đến
anh nhiều hơn chỉ để đợi thời cơ nắm lấy sơ hở, sau đó xem như là một
con bài mặc cả tiện cho sau này bảo anh làm việc giúp lão.
Diệp Vĩnh Khang cũng không ngốc, thật ra chuyện điều động ba chiến đoàn
Giang Bắc tiêu diệt Đào Xuân Yến lần trước dù xét từ phương diện nào,
Diệp Vĩnh Khang cũng không làm gì sai trái.
Nhưng cuối cùng vẫn bị lão cáo già Trịnh Thiên Khải nhảy ra nhặt khúc xương trong kiêng dè.
Mấy người có vũ khí nóng trên người thì không cần nói nữa, nếu Trịnh Thiên
Khải dám ép buộc làm gì đó, chắc chắn Diệp Vĩnh Khang sẽ mắng chửi
lão.
Khúc xương lão nhặt đó là của Đào Xuân Yến, vì trên người Đào Xuân Yến không mang theo vũ khí nào, Trịnh Thiên Khải không nói Diệp Vĩnh Khang giải
quyết chuyện này quá cực đoan, sau đó cảnh cáo lần đầu với Diệp Vĩnh
Khang.
Diệp Vĩnh Khang tức đến độ suýt nữa đã bay đến tìm lão tranh cãi một trận ngay tại chỗ.
Vừa nói chuyện với Khấu Thiên Dũng xong, điện thoại trong tay Diệp Vĩnh Khang lại đổ chuông, là Đường Văn Nguyên gọi.
“Anh Diệp, không ổn rồi, bên nhà họ Đào phát thẻ lệnh với anh, họ nói…”
Đường Văn Nguyên ở đầu bên kia vô cùng sốt ruột hệt như lửa cháy đến mông.
“Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ giải quyết, ông đừng lo lắng”.
Diệp Vĩnh Khang lên tiếng ngắt lời ông ta, không muốn nghe đối phương cằn nhằn.
Đường Văn Nguyên vẫn không yên tâm nói: “Vâng, anh Diệp biết rồi thì tốt
nhưng vẫn phải để ý nhiều hơn, không thể khinh địch. Thẻ lệnh của nhà họ Đào không đơn giản như tưởng tượng, tôi nghĩ để an toàn anh Diệp vẫn
nên tìm nơi trốn trước đi, sau đó…”
Không để đối phương nói hết câu, Diệp Vĩnh Khang đã cúp máy, nếu không vẫn không biết ông lão này lại lải nhải đến khi nào.
Vừa cúp điện thoại của Đường Văn Nguyên xong thì ngay sau đó Lưu Đại Hải
gọi đến, cũng lo lắng nói chuyện của nhà họ Đào, tai Diệp Vĩnh Khang lại phải chịu một trận cằn nhằn nữa.
“Quen với mấy người này đúng là không biết nên vui hay nên tức giận nữa”.
Diệp Vĩnh Khang dở khóc dở cười, mặc dù hai người này hơi cằn nhằn một chút, nhưng dù sao cũng vì muốn tốt cho mình, Diệp Vĩnh Khang không thể mắng
họ được.
Ngay khi Diệp Vĩnh Khang vừa định bật sang chế độ im lặng thì một suy nghĩ bỗng thoáng hiện lên trong đầu.
Nếu Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải đã biết chuyện thẻ lệnh của nhà họ
Đào chứng tỏ chuyện này đã không còn là bí mật nữa, e là không lâu nữa
sẽ truyền đến tai Hạ Huyền Trúc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT