Nhiệm vụ bảo vệ Hạ Huyền Trúc và Diệp Tiểu Trân vô cùng quan trọng, có sức
mạnh chỉ là một phần, quan trọng hơn là phải có đầu óc, biết mai phục và giỏi ngụy trang.
Vệ sĩ tốt nhất không phải ai khác ngoài bản thân anh, bao gồm bất kì ai
trong đối tượng được bảo vệ đều không biết thân phận của bọn họ.
Đây cũng là lý do tại sao Diệp Vĩnh Khang không trực tiếp huy động người từ quân Long Thần, mặc dù ở đây có rất nhiều cao thủ, cũng có rất nhiều
nhân tài.
Nhưng bọn họ quanh năm chinh chiến, ít nhiều cũng hình thành nên một loại khí chất sát phạt, hơn nữa hơi xa lạ với phong cách sống của xã hội bình
thường, nên không thể đạt được hiệu quả ngụy trang mai phục.
Nhưng các học viên trong trại huấn luyện Điện Long Thần thì khác, mặc dù các
bài sát hạch của bọn họ cũng có thực chiến, nhưng giữa quản lý của trại
huấn luyện và thành viên chính thức của Điện Long Thần có khác biệt
lớn.
Trên người cũng không có sát khí quá mạnh, vì vậy chọn người từ trại huấn luyện là lựa chọn tốt nhất.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Vĩnh Khang thấy trong nhóm lớp của Diệp Tiểu
Trân có vài tin nhắn liền mở ra xem. Đó là tin nhắn của người có tên là
mẹ Vương Tử Hào: @mọi người, Hôm nay là sinh nhật cô giáo Diêu, mỗi phụ
huynh chúng ta góp năm trăm tệ, đóng bao lì xì lớn tặng cho cô Diêu, cảm ơn vì cô ấy đã dạy dỗ đám trẻ.
Nhìn thấy tin nhắn này, rất ít phụ huynh phản hồi.
Một phụ huynh nói: Năm trăm tệ có nhiều quá không?
Câu nói này khiến mẹ Vương Tử Hào tức giận, sao vị phụ huynh này có thể như vậy được chứ? Cô giáo Diêu ngày vào cũng vất vả như vậy, bây giờ chúng
ta bỏ ra chút tiền cảm ơn cô ấy mà cũng không chịu, bà có hiểu thế nào
là biết ơn không hả?
Vị phụ huynh kia không nói nên lời, chỉ có thể nói: Được thôi.
Sau đó các phụ huynh trong nhóm bắt đầu chuyển tiền, mẹ Vương Tử Hào phụ trách thu tiền.
Mẹ Vương Tử Hào: @Bố Diệp Tiểu Trân, bố Tiểu Trân à, anh mau chuyển tiền đi, còn thiếu mỗi anh thôi.
Diệp Vĩnh Khanh nhíu mày, không phải là anh tiếc năm trăm tệ, chỉ là anh không thích cách làm này.
Vì vậy anh đã trả lời trong nhóm: @Mẹ Vương Tử Hào, tôi không tham gia, tôi sẽ tặng quà riêng cho cô giáo Diêu.
Kỳ thực Diệp Vĩnh Khang nhắn vậy cũng không có gì là sai, đây đều là tự nguyện, không muốn tham gia cũng chẳng sao.
Nhưng mẹ Vương Tử Hào lại nổi giận: @Bố Diệp Tiểu Trân, anh làm phụ huynh
kiểu gì thế hả? Cô giáo Diêu vất vả như vậy mà anh còn tiếc năm trăm tệ
sao? Đúng là chưa từng gặp loại người nào như anh.
Rõ ràng là keo kiệt, còn nói tặng quà riêng gì chứ, loại phụ huynh như anh thì dạy dỗ con cái kiểu gì?
Diệp Vĩnh Khang đọc tin nhắn xong liền nghiêm mặt lại.
Kỳ thực anh không phải là người nóng nảy, bình thường gặp phải chuyện như thế này, anh sẽ không thèm để ý đến.
Nhưng hôm nay đúng lúc tâm trạng của anh không tốt, vừa nhìn thấy tin
nhắn này lập tức nổi giận, gửi thẳng ghi âm: Vị phụ huynh này, cô muốn
nịnh bợ thì tự mình làm đi, tại sao phải lôi kéo tất cả phụ huynh hợp
tác cùng cô chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT