Khi đường màu vàng được rút ra, lập tức một đường điện màu xanh lam xuất
hiện, Diệp Vĩnh Khang nhét một đầu sợi tóc vào rãnh nhanh như chớp, rồi
lại cắm đầu tóc kia vào rãnh của đường trắng.
Đing--
0 giờ, 0 phút, 1 giây!
Vào giây cuối cùng, Diệp Vĩnh Khang đã tháo gỡ được quả bom khó giải một cách thần kỳ!
"Không thể nào!"
Một vệ sĩ đứng cạnh Đào Xuân Yến đột nhiên kêu lên.
Quả bom này do chính tay hắn lắp đặt, nguyên lý phá dỡ đơn giản nhất nhưng lại là thiết bị kích nổ tốn nhiều thời gian nhất.
Để đảm bảo, hắn đã thêm năm dòng giả ngoài bảy dòng ban đầu khi lắp đặt bom.
Quá trình phân biệt các đường thật giả và trình tự rút ra rất rườm rà, mười ba đường có sự sắp xếp và kết hợp cực kì rối rắm, ngay cả một máy tính
cũng không thể hoàn thành nó trong một phút!
"Anh ... anh làm như thế nào!"
Người vệ sĩ há hốc miệng kinh ngạc, hoàn toàn không thể tin được chuyện đang xảy ra trước mắt.
Diệp Vĩnh Khang cởi bỏ sợi dây trên người Trần Tiểu Túy, sau đó nhẹ nhàng kéo băng dính che miệng của cô ấy ra.
Trần Tiểu Túy lấy lại được tự do, nhưng cũng không có biểu cảm gì thái quá,
thậm chí còn không nói lời nào mà chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh Diệp Vĩnh
Khang.
Cô ấy là một người phụ nữ thông minh, cô ấy biết rằng sự giúp đỡ lớn nhất đối với Diệp Vĩnh Khang lúc này chính là giữ im lặng.
Chuyện của đàn ông, nếu phụ nữ không giúp được gì thì cách tốt nhất là đừng làm phiền, Trần Tiểu Túy hiểu rất rõ chuyện này.
Diệp Vĩnh Khang không trả lời câu hỏi của vệ sĩ, cũng không buồn giải thích
nguyên lý phức tạp của EOD với một tên lâu la làm gì.
Lúc này, bốn phía lao ra một nhóm đông người mặc đồ đen trang bị vũ khí tự
động tiêu chuẩn, hàng chục họng súng nhắm vào Diệp Vĩnh Khang và Trần
Tiểu Túy.
"Không phải cô nói chỉ cần gỡ được bom sẽ để chúng tôi đi sao?”
Trần Tiểu Túy lườm Đào Xuân Yến, phẫn nộ nói.
Đào Xuân Yến cười khúc khích, nhấp một ngụm sâm panh màu vàng nhạt trong
tay rồi ranh mãnh nói: "Xin lỗi, tôi có một cái tật là xưa nay không giữ lời".
"Diệp Vĩnh Khang, ngày chết của anh đã đến, anh có muốn trăng trối gì không?"
"Cô……".
Ngay lúc Trần Tiểu Túy đang định mắng, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên hơi giơ tay lên, sau đó nhìn về phía Đào Xuân Yến, ôn tồn nói: "Trước khi tôi vặt
đầu cô, tôi cũng cho cô một cơ hội, cho cô nói lời trăng trối cuối
cùng!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT