Hạ Chí Tài vừa nói vừa đi lên lầu, tàn nhẫn nói với Hạ Tuyết Cầm: “Tuyết
Cầm, ông có trò chơi khác vui hơn, tàn nhẫn hơn nhiều, hôm nay ông nhất
định phải chơi cho sảng khoái!”
Hạ Tuyết Cầm hơi sửng sốt rồi lại mừng như điên nói: “Cách gì, cháu cũng thấy chưa chơi đủ, ông nội ông nói nhanh đi!”
Lúc này Hạ Tuyết Cầm rất sẵn lòng nghe bất kỳ biện pháp nào hành hạ cả nhà Diệp Vĩnh Khang.
“Cháu đến đây, ông nói thầm cho cháu nghe, nếu để bọn họ biết thì trò chơi này không chơi được nữa”.
Hạ Chí Tài từ từ ghé đầu sát bên tai Hạ Tuyết Cầm, thấp giọng nói: “Tuyết
Cầm, kiếp sau chúng ta làm người cho tốt, được không?”
Hạ Chí Tài vừa dứt lời, đột nhiên đưa tay ra siết chặt lấy cánh tay đang cầm lựu đạn của Hạ Tuyết Cầm nhanh như chớp.
"Lão già chết tiệt, ông dám lừa tôi!"
Hạ Tuyết Cầm hét toáng lên, gắng sức vùng vẫy, nhưng dù sao cô ta cũng chỉ là đàn bà con gái, tay bị Hạ Chí Tài nắm chặt, không động đậy được chút nào.
Cảnh tượng đột ngột này khiến Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc đồng thời sững sờ.
Sau khi phản ứng lại, Diệp Vĩnh Khang lập tức sải bước nhảy lên cầu thang.
"Hạ Chí Tài, ông bị điên rồi đúng không? Ông đã quên bọn chúng đã hại nhà họ Hạ của chúng ta như thế nào rồi hả?"
Hạ Tuyết Cầm tức giận gầm lên.
Hạ Chí Tài lại thở dài nói: "Tuyết Cầm, không phải người khác hại chúng ta, mà là chính chúng ta đã tự hại mình!"
Nói xong, lão quay đầu cười nói với Hạ Huyền Trúc: “Huyền Trúc, ông nội có
lỗi với cháu, mong cháu đừng hận ông nội và phải sống thật tốt!"
Dứt lời, Hạ Chí Tài đột nhiên nắm lấy tay Hạ Tuyết Cầm nhún người nhảy về phía bể bơi ở dưới tầng.
"Bùm" một tiếng nổ lớn, nước trong bể bơi bắn tung tóe lên cao, hòa lẫn với
màu máu đỏ tươi, giống như một bông hoa đang nở rộ kiều diễm.
Diệp Vĩnh Khang cũng đồng thời xông tới bên cạnh Diệp Tiểu Trân.
Điều vui mừng duy nhất là Hạ Tuyết Cầm vừa nãy không chỉ bịt miệng và mắt
của Diệp Tiểu Trân lại mà còn dùng bông nhét vào hai lỗ tai Diệp Tiểu
Trân.
Do đó Diệp Tiểu Trân không hề biết vừa nãy đã chuyện gì xảy ra, như vậy ít nhất sẽ không để lại bóng ma trong lòng cô bé.
"Bố!"
Diệp Tiểu Trân lao vào lòng Diệp Vĩnh Khang, nước mắt không ngừng chảy dài.
"Tiểu Trân ngoan, không sao rồi, có bố ở đây!"
Diệp Vĩnh Khang ôm chặt con gái vào lòng, nước mắt không kiềm chế được
mà trào ra, không ai có thể hiểu được cảm xúc của anh và Hạ Huyền Trúc
lúc này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT