Tuy nhiên cô biết bây giờ mình buộc phải giữ bình tĩnh, ít nhất ngoài mặt không thể để lộ ra bất cứ vẻ hoảng loạn nào.
Cô rất hiểu tính cách của Diệp Vĩnh Khang, dù cho trời có sập xuống thì Diệp Vĩnh Khang cũng tuyệt đối không nhíu mày.
Nhưng lần này cô có thể cảm nhận được rất rõ sự hoảng loạn của Diệp Vĩnh Khang!
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Vĩnh Khang kể từ khi quen biết anh.
Vậy nên cô nhất định phải tỏ ra thật bình tĩnh, nếu như lần này cô không khống chế được bản thân thì thật sự sẽ hỏng hết!
Địa chỉ mà đối phương gửi đến là một nhà kho bỏ hoang nằm ở vùng ngoại ô.
Xung quanh nhà kho cỏ dại um tùm, giơ tay đẩy cánh cửa sắt loang lổ ra, một
mùi ẩm mốc lập tức xộc thẳng lên mũi, bên trong tối đen như mực.
Diệp Vĩnh Khang trầm giọng nói: “Không phải cô muốn tìm chúng tôi sao, chúng tôi đã đến rồi đây, con gái tôi đang ở đâu?”
Không gian rộng lớn của nhà kho khiến cho giọng nói của Diệp Vĩnh Khang hơi âm trầm.
Xoạch…
Một bóng đèn chiếu sáng công suất lớn đột nhiên bừng sáng, cả nhà kho lập tức trở nên sáng trưng như ban ngày.
“Hu hu …”
Trong nhà kho vang lên những tiếng khóc nức nở, Diệp Vĩnh Khang ngẩng đầu
nhìn lên, thấy bên cạnh lan can trên tầng ba, Diệp Tiểu Trân bị trói cả
hai tay vào một cái ghế, trong miệng thì bị nhét giẻ, đang rưng rưng
nước mắt.
“Tiểu Trân đừng sợ, bố tới đón con đây!”
Diệp Vĩnh Khang đang định xông lên trên tầng theo bản năng.
Đúng vào lúc này, giọng nói của một người phụ nữ đột nhiên vang lên: “Nếu
như anh muốn con gái của mình chết không toàn thây thì cứ việc tiến lên
trước”.
Sau lưng Diệp Tiểu Trân, một người phụ nữ mặc bộ váy dài màu xanh chậm rãi bước ra.
Lúc nhìn thấy người này, cả Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc đều vô cùng kinh ngạc!
Hạ Tuyết Cầm!
Không phải cô ta đang ở trong tù sao?
Có điều lúc này không có thời gian để nghĩ mấy chuyện này nữa, Diệp Vĩnh
Khang trầm giọng nói: “Hạ Tuyết Cầm, có chuyện gì thì nhắm vào tôi là
được rồi, cô mà dám động đến dù chỉ là một nửa cọng lông của con gái
tôi, tôi sẽ khiến cho cô chết không có chỗ chôn thân!”
Hạ Tuyết Cầm cười lớn, khẽ giơ tay lên, trong tay đang cầm một quả cầu kim loại màu đen, nói với Diệp Vĩnh Khang: “Diệp Vĩnh Khang, có cần tôi nói cho anh biết đây là thứ gì không?”
Con ngươi của Diệp Vĩnh Khang đột nhiên co rút lại khi nhìn thấy rõ thứ nằm trong tay Hạ Tuyết Cầm!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT