Hạ Chí Tài vừa dứt lời, một cái bạt tai rất mạnh liền đánh lên mặt lão.
“Hạ Chí Tài, ông nghe đây cho tôi, bây giờ chúng ta là người chung một con thuyền”.
“Ông cũng có phần trong bảy mạng người đó, giờ con thuyền này đã đi xa lắm rồi đừng hòng quay đầu lại”.
“Tôi mong đây là lần cuối tôi nghe ông nói mấy lời này, nếu còn lần sau thì đừng trách tôi không nể tình thân”.
Giọng Hạ Tuyết Cầm tràn ngập sự lạnh lùng, mặt mày hung tợn như thú dữ đói khát.
Nhìn cháu gái nặng lời với mình, thậm chí còn đánh mình, trong mắt Hạ Chí
Tài chỉ còn lại sự đau lòng và bất lực vô tận, có lẽ mọi chuyện đều là
nhân quả báo ứng.
Sự thất bại lần này không chỉ không khiến Hạ Tuyết Cầm dừng lại mà ngược lại còn khiến cô ta trở nên điên cuồng hơn.
Cuộc sống trong khoảng thời gian này như địa ngục đã khiến cô ta hoàn toàn
trở thành một con thú hoang hung hãn, độc ác, đánh mất cả lý trí.
Trong đầu cô ta chỉ còn lại hai chữ báo thù, nhưng chưa từng nhìn lại nguyên nhân từ chính bản thân mình.
Sau một hồi suy nghĩ, khóe môi Hạ Tuyết Cầm cong lên một nụ cười cực kỳ lạnh lùng và nham hiểm.
Cùng lúc đó, một kế hoạch vô cùng điên cuồng và độc ác dần hiện hữu trong đầu Hạ Tuyết Cầm.
“Diệp Vĩnh Khang, Hạ Huyền Trúc, tôi phải khiến hai người chết không nơi chôn thân”.
Mặc dù tai nạn lần này đã làm sáng tỏ nghi ngờ Hạ Huyền Trúc cố ý mưu sát,
nhưng dù sao cũng là một sự cố công trình cực lớn, vẫn phải chịu trách
nhiệm tương ứng.
Vì muốn để Hạ Huyền Trúc yên tâm làm việc, sáng sớm hôm sau Diệp Vĩnh
Khang đã ra ngoài, chạy qua mấy đơn vị, hơn nữa còn dùng vài mối quan
hệ, lúc này sự việc mới kết thúc trong êm đẹp.
Bận rộn cả một ngày, vừa nhìn đồng hồ đã sắp đến năm giờ chiều, Diệp Vĩnh Khang vội vàng lái xe đến trường mẫu giáo.
Xe vừa dừng trước cổng trường, chuông tan học cũng đúng giờ vang lên.
Các bạn nhỏ được bảo vệ dắt tay nhảy nhót chạy ra từ cổng trường mẫu giáo như những thiên thần nhỏ vui vẻ.
Mỗi khi nhìn thấy cảnh tượng này Diệp Vĩnh Khang đều cảm thấy ấm áp và hạnh phúc, trên thế giới này có lẽ chỉ có những đứa trẻ ngây thơ vô tư này
mới có được niềm vui thuần khiết nhất.
“Anh Diệp, sao anh đến đây, có chuyện gì sao?”
Diêu San mặc một chiếc váy dài hoa văn màu nhạt ôm hai cuốn sách mỉm cười bước ra từ cổng trường.
Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Tôi còn có thể có việc gì chứ, tất nhiên là đến đón Tiểu Trân tan học rồi”.
Nghe thế Diêu San sửng sốt: “Chẳng phải Tiểu Trân đã được ai đó đón về rồi sao?”
“Cái gì, Tiểu Trân được đón đi rồi, chuyện khi nào thế? Ai đón?”
Sắc mặt Diệp Vĩnh Khang trở nên khó coi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT