Buổi chiều, Diệp Vĩnh Khang đi xe điện vào trường mẫu giáo, nhìn thấy
Diệp Tiểu Trân đang được cô giáo nắm tay đi ra, hai mắt đỏ hoe, giống
như vừa mới khóc.
"Bố, các bạn không muốn tham dự bữa tiệc sinh nhật của con. Mấy bạn đều nói
rằng con là con hoang, mấy bạn không muốn chơi với con".
Diệp Tiểu Trân nói với đôi mắt đỏ hoe.
Diêu San vội vàng nói: "Anh Diệp, thật sự xin lỗi, bọn trẻ còn nhỏ, chưa
nhận được sự dẫn dắt đúng đắn, đã sinh ra một số quan niệm không hay".
"Tôi đã phê bình những đứa trẻ đó rồi, sau tôi sẽ giáo dục lại bọn trẻ thật tốt".
Nói xong, cô ấy ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nhìn Diệp Tiểu Trân: "Đừng buồn,
Tiểu Trân, đến lúc đó cô giáo nhất định sẽ đi dự tiệc sinh nhật của con, được không?"
"Cảm ơn cô, cô giáo Diêu".
Lúc này Diệp Tiểu Trân mới nở nụ cười.
Diêu San vì vội về nhà, chỉ dặn dò vài câu rồi nhanh chóng lên xe buýt rời đi.
"Tiểu Trân, đừng buồn. Nếu các bạn không tới thì thôi. Bố mẹ sẽ ở cùng con trong ngày sinh nhật".
Diệp Vĩnh Khang nhìn bộ dạng buồn tủi của Diệp Tiểu Trân, trong lòng cảm thấy chua xót.
Lúc này, bảy tám đứa trẻ đột nhiên từ bên cạnh chạy tới, chỉ vào Diệp Tiểu
Trân nhảy nhót liên hồi, kêu to: "Đồ con hoang, tổ chức sinh nhật, không ai đi, lêu lêu, đồ con hoang, tổ chức sinh nhật, lêu lêu..."
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày.
Tất nhiên anh sẽ không giận mấy đứa trẻ ranh, anh giận là giận những bậc phụ huynh bên cạnh những đứa trẻ nghịch ngợm này kìa.
Thấy con mình làm những điều thiếu văn minh như vậy, nhưng những ông bố bà mẹ này coi như không có gì cả!
Thậm chí có hai phụ huynh còn ra vẻ hả hê.
"Mấy cậu làm gì vậy! Đừng bắt nạt Tiểu Trân!"
Đúng lúc này, một cậu bé mũm mĩm với mái tóc rẽ ngôi từ bên cạnh chạy tới.
"Tiểu Trân, đừng sợ, tớ tới cứu cậu đây!"
Cậu bé đứng đằng trước bảo vệ Tiểu Trân, giơ nắm đấm với đám trẻ nghịch
ngợm, nói: "Tôi ra lệnh cho mấy cậu lập tức xin lỗi Diệp Tiểu Trân ngay, nếu không, đừng trách ông đây không khách sáo!"
"Thiết Đản, con bé ấy là con hoang đấy, sau này đừng có chơi với nó nữa!"
Một đứa nhóc nghịch ngợm dửng dưng nói.
"Con khỉ, Tiểu Trân không phải là con hoang!"
Cậu bé được gọi là Thiết Đản rất tức giận, siết chặt nắm tay nhỏ và đấm vào mắt cậu bé nghịch ngợm kia.
"A--"
Một mắt của cậu nhóc nghịch ngợm kia lập tức tím bầm thành mắt gấu trức, thằng bé ôm mắt và bắt đầu khóc lớn.
Nhưng Thiết Đản không dừng lại, tiếp tục đấm những đứa trẻ nghịch ngợm khác.
Cậu nhóc mập mạp này tuy còn rất nhỏ nhưng khi ra tay lại rất hùng hổ, hơn
nữa trông có vẻ rất biết đánh đấm, mọi cú đấm đều nhắm thẳng vào mắt
hoặc mũi của đối thủ.
Lũ trẻ nghịch ngợm nào phải đối
thủ của cậu nhóc, thậm chí chúng còn không đủ sức chống trả, chỉ sau vài cú đấm không phải mắt chúng sưng lên thì cũng là mũi chảy máu.
Đám trẻ nghịch ngợm ấy khóc òa lên.
"Làm gì vậy, đứa nhỏ này là con nhà ai vậy?"
Bố mẹ của đám nhóc nghịch ngợm đó vội chạy đến, nhìn thấy con mình như vậy, không khỏi đau lòng.
"Thằng oắt, ai cho mày đánh người hả, xin lỗi con tao ngay!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT