Hạ Huyền Trúc có nhảy xuống sông Hoàng Hà thì cũng không thể rửa sạch oan khuất!

“Không, con búp bê này không phải do tôi đặt vào, tôi không…”

Hạ Huyền Trúc vội vàng giải thích.

Lý Thanh Từ cười khẩy: “Muốn nói gì thì cứ theo chúng tôi về đã rồi nói sau, cô Hạ, mời!”

Diệp Vĩnh Khang nhíu mày, trừng mắt nhìn Lý Thanh Từ, nói: “Hôm nay cô thử động tay tôi xem! Chỉ dựa vào một con búp bê rách mà đã muốn bắt người, đầu cô bị lừa đá trúng à?”

Lý Thanh Từ cũng không phí lời, một tay giơ lên: “Bắt lấy!”

Vút…

Mấy lính tuần tra lập tức xông về phía trước.



Diệp Vĩnh Khang cũng không khách sáo, lập tức quật ngã mấy tên lính tuần tra kia xuống đất, sau đó chuyển động cơ thể, nháy mắt đã lao tới bên cạnh Lý Thanh Từ, giơ tay bóp lấy cổ đối phương nhanh như điện giật.

Hạ Huyền Trúc và Diệp Tiểu Trân là giới hạn cuối cùng của Diệp Vĩnh Khang, ai động vào thì đều phải chết!

Con búp bê này rốt cuộc có phải do Hạ Huyền Trúc đặt vào hay không chẳng hề quan trọng chút nào, tóm lại ai dám động vào Hạ Huyền Trúc, dù ông trời tới thì Diệp Vĩnh Khang cũng sẽ gõ cho rụng hết răng!

“Vĩnh Khang, anh mau buông tay ra!”

Hạ Huyền Trúc sợ tới mức mặt mày trắng bệch, vội vàng tiến lên trước kéo Diệp Vĩnh Khang ra: “Anh điên rồi, mau buông tay ra!”

Hạ Huyền Trúc không ngờ Diệp Vĩnh Khang lại dám đánh cả cảnh sát tuần tra!

Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh lại, cảm xúc dần ổn định hơn, nơi này không phải chiến trường nước ngoài, dù bản thân anh thì chẳng vấn đề gì, thế nhưng anh vẫn phải suy xét thay cho Hạ Huyền Trúc.

Diệp Vĩnh Khang vừa mới buông tay, Lý Thanh Từ đã lập tức đưa tay rút khẩu súng bên hông ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play